Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, tay cô vẫn nằm trong tay anh.
Tiêu Linh đang kéo chiếc vali bên kia đường liền há hốc mồm, dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không.
“Niệm Từ! Trời ơi, giấu kĩ như vậy là bởi vì sợ người ta nhìn ngó soái ca. Phải gửi lên cho đám bạn xem mới được.”
Vội chụp một tấm gửi lên bảng tin.
Mấy ngày nay còn tưởng là tin bát quái không ngờ người thật việc thật luôn. Che che giấu giấu xem lần này cậu còn gì chối cải.
Quay lại phía hai người. Đi đến bãi đỗ xe, lần này Giang Tùy ngồi ở ghế lái.
“Sao anh lại ngồi ở đây?”
“Yên tâm! Có chết cũng có anh bồi tán cùng em.”
Lục Niệm Từ thật sự cạn lời luôn rồi.
“Giang Tùy!”
Giang Tùy khởi động xe.
Lục Niệm Từ nhìn những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng quả thật rất thích.
Lúc này, cô mới quay lại vấn đề.
“Sao anh lại đánh nhau?”
Giang Tùy không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
“Em đang trách anh.”
“Không phải.”
Cô chăm chú nhìn sườn mặt anh. Sao giờ mình mới thấy Giang Tùy với… Rất nhiều điểm giống nhau. Đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng, viên lệ chí nơi khóe mắt trái. Cũng tên Giang Tùy. Có phải do cô vô tâm hay là mình nghĩ nhiều. Vừa rồi, mình cũng nhìn thấy Giang Bình, anh trai của Giang Tùy ở đó. Hay chỉ là một sự trùng hợp vì lúc ở bar trong bức ảnh mình cũng nhìn thấy anh ta.
[…]
***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3423709/chuong-48.html