Để anh ôm một lúc, thấy cảm xúc của anh đã ổn định Lục Niệm Từ mới đẩy anh ra.
“Giang Tùy! Em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Tùy rất chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn. Giọng cũng dịu đi một chút.
“Chuyện gì?”
Lục Niệm Từ vén mái tóc ra sau, mỉm cười.
“Để về rồi nói. Đừng nháo nữa để yên em lái xe.”
Khởi động xe, ánh mắt Giang Tùy vẫn dán chặt vào cô. Dường như sợ cô sẽ trốn mất vậy. Lục Niệm Từ bắt đắc dĩ cười.
“Đừng nhìn em như vậy.”
Giang Tùy vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình.
Cuối cùng, hai người cũng trở về nhà.
Giang Tùy cứ như đứa trẻ to xác bám lấy cô.
Mở cửa ra, bước vào trong.
Đúng là về nhà luôn rất thoải mái. Không sợ người khác nhìn ngó và bàn tán.
Cô hơi gập người cởi bỏ giày cao gót.
Giang Tùy ngồi xuống, đặt bàn chân cô lên đùi mình tháo xuống giúp cô.
“Em có thể làm được mà.”
“Em đang mặc váy. Để anh!”
Chân còn lại anh cũng làm như vậy.
Lục Niệm Từ nhìn anh mỉm cười. Liệu sau này, cô còn được anh yêu thương như vậy không. Cũng như ba từng nói “Không cần ước muốn cao sang, chỉ mong cùng người mình yêu bạc đầu giai lão” ba mẹ đã thực hiện được. Còn cô thì sao? Đoạn đường phía trước liệu có anh chung đường.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lục Niệm Từ bước ra ngoài. Giang Tùy đã bật máy sấy hướng mắt về phía cô.
“Đến đây.”
Lục Niệm Từ mỉm cười đi đến, ngồi xuống.
Tiếng máy sấy tóc vù vù vang lên bên tai.
“Giang Tùy! Thời gian tới em sẽ trở về nhà.”
Như sợ anh không hiểu cô liền bồi thêm một câu.
“Là về biệt thự Cửu Thiên.”
Động tác của Giang Tùy vẫn đều đều luồn tay vào mái tóc cô.
Lục Niệm Từ cũng không biết là anh có nghe thấy hay không.
Tiếng máy sấy ồn ào cũng tắt hẳn.
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên nhìn anh.
Giang Tùy vẫn như không có biểu hiện gì khác lạ, bỏ máy sấy vào ngăn kéo.
“Giang Tùy! Anh có nghe em nói gì không?”
Giang Tùy rũ mắt xuống nhìn cô.
“Anh nghe rõ.”
“Vậy…”
Giang Tùy cúi xuống ôm lấy cô. Đôi môi bạc mỏng khẽ chạm lên đỉnh đầu hôn lên.
“Trở về nhà cũng tốt.”
Lục Niệm Từ có chút ngạc nhiên. Mỗi lần, cô nhắc đến chuyện này anh đều không kiểm soát được cảm xúc. Còn lần này, anh lại bình tĩnh đến như vậy. Chẳng lẽ, Giang Tùy đã không còn tình cảm với mình như trước. Hít sâu một hơi, cô cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu của mình.
“Vậy ngủ sớm một chút. Mai em còn sắp xếp công việc.”
Cô kéo tay anh ra, đứng dậy đi về phía giường nằm xuống đưa lưng về phía anh.
Giang Tùy nhìn cô gái trong lòng nói sẽ trở về nhà tất nhiên là mất mát. Nhưng anh không muốn cứ mập mờ như vậy. Anh muốn có một danh phận rõ ràng bên cô. Lần này, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Lục Niệm Từ cảm nhận được bên cạnh là vòng tay ấm áp quen thuộc. Cô vờ như đã ngủ say xem Giang Tùy sẽ làm gì.
Giang Tùy rút vào hõm vai cô hôn lên, tay anh vén chiếc áo ngủ mỏng manh của cô xuống.
“…” Lục Niệm Từ. Đừng nói Giang Tùy lại…
Nhưng hoàn toàn trái với suy nghĩ đen tối của mình. Giang Tùy hôn lên vết sẹo nhỏ gần khuỷu tay cô. Nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được vì làn da trắng nõn của cô. Có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực cứ nhìn mình, khiến cả người cô cũng khô nóng. Vờ như trở mình, cô xoay lại rút vào trong ngực anh. Cũng như là trốn tránh để anh không phát hiện mình giả vờ ngủ.
Giang Tùy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô. Anh làm sao không biết Niệm Từ của anh đang nghĩ gì. Chỉ là… Anh có một chút bất ngờ dành cho cô đây.
“Ngủ ngon!”
[…]
Hình ảnh cô gái xinh đẹp bước xuống trên chiếc siêu xe và bên cạnh là chàng trai mặc đồng phục của đại học quốc tế Lăng Thành.
Rất nhanh, trên tất các trang web, tin tức đều bùng nổ một phen dữ dội.
Trần Oanh cũng nhận được lúc mở ra xem thì cứng đờ như bị ai đó điểm huyệt. Cô gái này, sao lại giống Lục tổng như vậy?
Tất cả bình luận đều xoay quanh chủ đề này.
Trần Oanh liền gọi cho Lục Niệm Từ xem cô có biết tin tức này hay không.
Lục Niệm Từ vừa mở điện thoại ra kiểm tra cũng sững sờ… Sao giống ngày hôm qua như vậy. Là ai đã làm việc này.
Cô nhìn vào trong bếp. Gương mặt vô tội này cô sẽ không bao giờ nghĩ đến là anh.
Giang Tùy vẫn còn nấu ăn dường như anh không biết việc này.
Anh tắt bếp, mang thức ăn đặt lên bàn.
“Niệm Từ! Vào ăn sáng.”
Lục Niệm Từ đặt điện thoại sang một bên đi và.
Giang Tùy kéo ghế ra cho cô ngồi còn mình ngồi ở bên cạnh.
Nhìn Giang Tùy đúng là chuẩn ông chồng quốc dân mà ai cũng mơ ước.
Giang Tùy nhìn cô mỉm cười.
“Mặt anh dính gì à?”
Lục Niệm Từ có chút xấu hổ. Không biết lại nghĩ đi đâu rồi. Vấn đề đó còn rất xa.
“Không có. Anh cũng ăn đi.”
Đáng lí ra, cô sẽ khó chịu về tin tức đang lan truyền trên mạng xã hội. Nhưng hiện tại nhìn gương mặt sắc sảo này, cũng nên tự hào đi. Bao nuôi soái ca, lên được phòng khách xuống được phòng bếp… Có mấy ai được vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]