Để anh ôm một lúc, thấy cảm xúc của anh đã ổn định Lục Niệm Từ mới đẩy anh ra.
“Giang Tùy! Em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Tùy rất chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn. Giọng cũng dịu đi một chút.
“Chuyện gì?”
Lục Niệm Từ vén mái tóc ra sau, mỉm cười.
“Để về rồi nói. Đừng nháo nữa để yên em lái xe.”
Khởi động xe, ánh mắt Giang Tùy vẫn dán chặt vào cô. Dường như sợ cô sẽ trốn mất vậy. Lục Niệm Từ bắt đắc dĩ cười.
“Đừng nhìn em như vậy.”
Giang Tùy vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình.
Cuối cùng, hai người cũng trở về nhà.
Giang Tùy cứ như đứa trẻ to xác bám lấy cô.
Mở cửa ra, bước vào trong.
Đúng là về nhà luôn rất thoải mái. Không sợ người khác nhìn ngó và bàn tán.
Cô hơi gập người cởi bỏ giày cao gót.
Giang Tùy ngồi xuống, đặt bàn chân cô lên đùi mình tháo xuống giúp cô.
“Em có thể làm được mà.”
“Em đang mặc váy. Để anh!”
Chân còn lại anh cũng làm như vậy.
Lục Niệm Từ nhìn anh mỉm cười. Liệu sau này, cô còn được anh yêu thương như vậy không. Cũng như ba từng nói “Không cần ước muốn cao sang, chỉ mong cùng người mình yêu bạc đầu giai lão” ba mẹ đã thực hiện được. Còn cô thì sao? Đoạn đường phía trước liệu có anh chung đường.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lục Niệm Từ bước ra ngoài. Giang Tùy đã bật máy sấy hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3420806/chuong-43.html