Ngoại ô phía tây. Nơi này cách trung tâm thành phố khoảng một giờ đi đường.
Tô Nhã An bị ném vào một căn nhà hoang, âm thanh côn trùng cứ văng vẳng bên tai. Nếu mà cô ta tỉnh lại giờ này chắc chắn là sẽ thét lên vì sợ.
Bọn họ ngồi bên ngoài cửa hút thuốc.
“Đại ca! Con nhỏ đó cũng khá xinh đẹp.”
“Hừ! Tiểu Giang Gia bảo sao thì cứ làm vậy. Mày mà xớ rớ e rằng thằng nhỏ của mày…”
“Thôi, đại ca đừng nhắc nữa. Em tè ra quần mất.”
Mấy tên còn lại nghe mà cười ha hả.
Bên trong.
Tô Nhã An lờ mờ mở mắt, tay chân cô ta đều bị trói chặt. Cô ta hốt hoảng giãy dụa.
“Có ai không? Làm ơn thả tôi ra. Có ai không?”
Bọn họ bên ngoài đều nghe thấy nhưng vờ như không.
Một chiếc xe khác dừng lại.
Hai người đàn ông bước xuống kéo thêm một người nữa.
Cánh cửa vừa mở ra.
Bịch! Một tiếng.
Cả người Tô Nhã An rung rẩy vì sợ. Nơi này khá tối nên không thể nhìn rõ được.
“Các người là ai? Thả tôi ra.”
Bất ngờ, giọng người đàn ông bên cạnh có chút quen thuộc khiến cô ta giật mình.
“A… Đây là đâu? Các người là ai?”
Tô Nhã An nghi hoặc.
“Anh Tống Nam phải không?”
Tống Nam đang hoảng sợ cũng giật mình khi có người gọi tên mình. Nhưng giọng nói này là…
“Tô Nhã An.”
“Đúng vậy. Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh không biết. Đang đi trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419952/chuong-41.html