Sau cuộc gọi bất ổn đó, Mã Siêu liền tra thông tin về tiểu tổ tông mà mình vừa gọi.
Anh ta nhìn màn hình đến nổi mắt không hề chớp một cái. Vì sợ sẽ đọc thiếu một chữ nào đó vô cùng quan trọng. Nhưng nhìn cả buổi vẫn không có gì khác lạ.
Anh ta hậm hực gọi cho một người khác.
Bên kia vừa thông máy anh ta đã kích động hỏi.
"Tần Thiệu Phong, cậu nói tôi biết tên tiểu tổ tông đó phá sản thật à."
Tần Thiệu Phong trong đầu là dấu hắc tuyến. Ủa, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại hỏi câu ngu xuẩn đó. Nếu tiểu tổ tông họ Giang phá sản thì tôi ở đây thế nào được.
Anh ta không vội nói mà ôn hòa lên tiếng.
[Cậu bình tĩnh đã. Vì sao cậu lại hỏi như vậy?]
[...]
Tất nhiên là Mã Siêu kể lại toàn bộ những gì mình biết.
Nghe xong, Tần Thiệu Phong cũng mất vài giây mới phản ứng lại.
[Tiểu tổ tông của cậu... Ai dám bao nuôi vậy?]
"Hừ! Tôi biết ai thì đã không gọi cho cậu rồi."
Tần Thiệu Phong xoa xoa cằm suy nghĩ. Nhưng nghĩ cái gì khi bản thân không có một chút thông tin nào.
[Thôi, cậu đừng để ý đến Giang Tùy. Tùy hứng, chẳng ai hiểu nổi cái suy nghĩ của cậu ta đâu. Cậu ấy nói thế nào thì nghe thế ấy đi.]
Mã Siêu càng nghe càng nhức đầu.
"Vậy còn tiền tôi muốn thì sao?"
[Cái đó... Cậu đợi tiểu tổ tông của mình đi. Tôi không biết!]
Lại tiếng tút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419929/chuong-18.html