Nghe lời Trần Oanh nói rất có lý, cô lấy điện thoại ra nhưng mà... Mình không có cách liên lạc với Giang Tùy.
Sắc mặt cô càng lúc càng tệ. Vậy là... Người yêu dữ chưa?
Thở dài một hơi, cô tiếp tục lao đầu vào công việc. Hy vọng sẽ làm mình quên đi cảm giác buồn bực lúc này.
[...]
Niệm Từ duỗi thẳng lưng chợt nhìn đến đồng hồ đã tám giờ tối.
Cô lấy túi xách đứng dậy bước ra ngoài.
Bảo vệ đã quá quen thuộc với cô rồi nên không có gì làm lạ. Dường như thời gian của cô chỉ dành cho công việc. Rất giống với ba mình ngày trước.
Ngoài ý muốn, cô nhìn thấy dáng người quen thuộc tựa lưng vào thành xe.
Cô nhìn chằm chằm vào anh.
Giang Tùy cũng đang nhìn cô.
Lục Niệm Từ cuối cùng cũng có phản ứng đi đến gần anh, ngẩng mặt lên.
"Sao cậu... Ưm..."
Câu sau lại chẳng thể thốt ra khỏi miệng. Giang Tùy áp lên môi cô mà hôn.
Lục Niệm Từ cũng không biết phải làm gì, cứ bị anh dẫn dụ mà đáp lại một cách vụn về.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt chính là cái đau điếng nơi khóe môi. Kiểu như đang trút giận.
"A... Sao cậu..."
Giang Tùy mím môi, cúi thấp người xuống chạm nhẹ nơi khóe môi cô.
"Nếu em dám gọi cậu nữa, anh sẽ không cắn nhẹ như vậy đâu."
"Nhưng..."
Giang Tùy lại ôm chặt cô vào lòng.
"Niệm Từ! Đừng lạnh nhạt, xa cách với anh như vậy có được không."
Những lời này Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419920/chuong-10.html