Lục Niệm Từ thật sự là không chịu nổi. Hít sâu một hơi, cô mở hộp giữ nhiệt ra, lấy muỗng. Chần chừ một lúc vẫn múc cháo lên, cô thổi qua.
"Há miệng!"
Giang Tùy lúc này thật sự rất nghe lời. Không còn dáng vẻ cứng đầu như vừa rồi.
Ăn được vài muỗng Giang Tùy lắc đầu.
"Tôi không ăn nữa. Hơi khó chịu."
Lục Niệm Từ nghe vậy cũng không ép cậu ăn hết.
"Cậu nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Đợi truyền dịch xong chúng ta về nhà."
Giang Tùy gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.
Lục Niệm Từ đi ra ngoài. Hôm nay, cô không đến công ty nên dặn dò Trần Oanh gửi mail sang cho mình.
[...]
Đến buổi chiều,hai người cũng ra khỏi bệnh viện.
Lúc đến hành lang, một người đàn ông dụi dụi mắt xem mình có nhìn lầm không. Rồi lại lắc đầu lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ mắt mình có vấn đề sao? Không thể nào, tuyệt đối là nhìn nhầm rồi."
***
Lúc lái xe chở về nhà. Lục Niệm Từ nhìn sang Giang Tùy.
Dạo này thời tiết có hơi lạnh. Vậy mà cậu luôn mặc quần áo khá mỏng không cảm mới lạ.
Suy nghĩ như vậy cô liền ghé qua một cửa hàng quần áo nam gần trung tâm thương mại.
"Có việc gì sao?"
Giang Tùy nâng mắt nhìn cô.
"Vào cùng tôi đi."
Hai người bước vào trong.
Nữ nhân viên liền niềm nở cúi người.
"Chào Lục tiểu thư."
Lục Niệm Từ gật gật đầu.
"Không cần khách sáo. Cứ để tôi tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh-quyen-2-/3419918/chuong-8.html