Giữa mùa hè, trời nắng như đổ lửa.
Cánh cửa sắt nặng nề của nhà tù dành cho nữ ở ngoại Tây Thành được mở ra một tiếng “cạch”, một người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi chậm rãi bước ra từ bên trong, khuôn mặt thanh thoát, làn da trắng trẻo, khí chất nổi bật tạo nên sự tương phản rõ nét với nhà tù tối tăm và uy nghiêm phía sau. Nếu không phải có nữ quảntù ở phía sau nói: “Sau khi ra ngoài hãy làm người tốt” thì thật khiến người ta cho rằng cô đã vô tình đi nhầm chỗ.
“Không có ai đến đón cô sao” nữ quản tù hỏi.
Lê Hân Đồng liên tục lắc đầu.
“Đi thôi. 500 mét phía trước có một trạm xe buýt”. Cánh cửa dần dần đóng lại trong tiếng thở dài của nữ quản tù.
Một năm trước cô là một đại tiểu thư cao cao tại thượng nhà Lê gia, được vạn người yêu mến. Một năm sau, cô là một phạm nhân vừa được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, lẻ loi một mình.
Ánh nắng mặt trời rất độc, khiến da có cảm giác nóng rát. Nhưng Lê Hân Đồng lại không muốn che đi, bởi lẽ cô đã không được hưởng ánh nắng mặt trời cả năm rồi.
Cô từng bước tiến về phía trước, nhà tù sau lưng cũng đang dần dần xa, cuối cùng cô cũng rời xa nơi giống như ác mộng và lấy lại được tự do cho mình.
Một chiếc Rolls Royce màu đen đậu bên đường, dường như đang đợi ai đó. Lê Hân Đồng chỉ nhìn lướt qua và tự cười. Cô đang mong đợi điều gì? Không ai biết rằng côsẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-ngot-ngao-cua-tong-tai/1079263/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.