Không đợi Thụy Anh trả lời, anh quay người đi, bước đến gần Tinh Dương. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay cô, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Sách gì mà say sưa thể? Không thấy tàu đang lắc mạnh à?"
Tinh Dương ngẩng lên, ánh mắt thản nhiên, không dấu vẻ cảnh giác.
“Đừng nghĩ chỉ có anh chịu đựng giỏi chứ.”
Tần Thế Nam cười nhẹ, lông mày hơi nhướng lên:
“Anh là vì đã quen với nước... chẳng lẽ em cũng vậy?”
Tinh Dương nghe anh hỏi thì lặng người, cô nở nụ cười không chút sắc thái:
“Có lẽ là do thể trạng tốt.
Tần Thế Nam nghe câu trả lời ấy có vẻ không hài lòng lắm, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm. Anh chỉ liếc nhìn cô một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong mắt cô, trước khi thở dài và quay mặt ra ngoài, nhìn vào khoảng không vô định ngoài biển cả.
Lúc trở về đến Tần gia, Tần Thế Nam giúp mọi người mang vali xuống xe, nhưng chủ yếu trong đầu anh chỉ là muốn giúp cô. Anh thực sự không muốn người khác chú ý đến mình nên chỉ có thể làm một cách kín đáo, hết sức tự nhiên. Anh sợ rằng nếu quá lộ liễu sẽ khiến Tinh Dương khó xử hoặc làm rạn nứt thêm mối quan hệ của họ. Vì vậy, mỗi hành động của anh đều được cân nhắc, nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một sự tình cờ trong lúc giúp đỡ.
Chỉ là sau đó, một bàn tay khác giữ lấy chiếc vali của cô. "Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hon-nhan-chi-dau-toi-doi-chi-ly-hon-/3736020/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.