Tần Thế Nam đứng gần cửa sổ, tay cầm ly rượu, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt sắc sảo của anh. Anh nhếch môi cười, ánh mắt sắc bén lướt qua cô:
"Elena, cô vẫn xinh đẹp như trong ảnh."
Tinh Dương nghiến răng, giữ giọng lạnh lùng: "Đừng nói nhảm nữa. Anh muốn gì thì nói đi."
Tần Thế Nam đặt ly rượu xuống bàn, bước chậm đến gần cô. Anh cúi người, gương mặt chỉ cách cô một khoảng rất nhỏ, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự áp bức:
"Cô nghĩ tôi muốn gì?"
Tinh Dương không lùi bước, ánh mắt cô lạnh băng, nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi lên một cơn sóng. Cô hít một hơi sâu, ép bản thân phải giữ bình tĩnh.
"Tôi không có thời gian chơi trò đoán ý với anh," cô đáp, giọng điệu cứng rắn. "Nếu anh chỉ gọi tôi đến đây để nói mấy câu vô nghĩa, thì tôi đi trước."
Cô xoay người định bước ra khỏi phòng, nhưng một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, lực vừa đủ để giữ cô lại mà không khiến cô đau.
"Vội vậy sao?" Tần Thế Nam cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. "Chúng ta vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng."
Giọng anh nói đầy ẩn ý. "Tôi muốn biết... lý do thật sự chị và anh trai tôi kết hôn là gì."
Câu hỏi của anh khiến Tinh Dương bất giác lùi lại một bước. Cô nhìn anh, ánh mắt dao động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cứng rắn.
"Đây không phải chuyện của cậu," cô nói, giọng lạnh lùng.
"Nhưng nó khiến tôi hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hon-nhan-chi-dau-toi-doi-chi-ly-hon-/3733121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.