Trong lúc tiếp đón khách, Tần Thế Vỹ liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt anh thoáng qua Tinh Dương rồi khẽ nói: "Anh sẽ quay lại ngay."
Tinh Dương ngước nhìn anh, khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Chú ý một chút."
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là rất để tâm đến chuyện anh sằp làm. Tần Thế Vỹ mỉm cười, một thoáng dịu dàng lướt qua ánh mắt trước khi anh cúi đầu chào mọi người và rời đi.
Tần Thế Vỹ bước vào nhà vệ sinh, anh đứng trước bồn rửa tay, chầm chậm rửa tay như thường lệ, nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại ở một vật nhỏ nhô lên dưới bồn. Không để lộ chút nghi ngờ, anh cúi xuống, cẩn thận lấy chiếc USB đó ra, nhét vội vào áo. Sau khi kiểm tra lại, đảm bảo mọi thứ vẫn ổn, anh nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, bước ra với vẻ ngoài bình thản như không có gì xảy ra.
Lúc này, sảnh nhà hàng bắt đầu xôn xao, tiếng thì thầm và những ánh mắt hướng về phía cửa ra vào khi Tần Thế Nam xuất hiện. Với dáng vẻ cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen sang trọng, anh thu hút sự chú ý của tất cả khách mời. Mặc dù đã nghe nhiều về anh, nhưng sự xuất hiện của Tần Thế Nam vẫn khiến không khí nơi đây trở nên sôi động.
Tần Thế Nam tiến vào trong, ánh mắt anh lướt qua mọi người trước khi dừng lại ở Tần Gia Hào và Dương Nhã Linh. Anh mỉm cười lịch sự rồi tiến về phía ba mẹ mình.
“Chào ba mẹ” anh Nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. Tần Gia Hào lập tức đứng dậy, nở nụ cười đầy tự hào, vươn tay ra để ôm con trai.
“Con về rồi, ba mẹ đã chuẩn bị hết mọi thứ cho con” Tần Gia Hào đáp, giọng hài lòng.
Dương Nhã Linh cũng không kém phần vui mừng, bà tiến lại gần, vỗ nhẹ lên tay con trai, ánh mắt sáng lên niềm tự hào.
“Cuối cùng con cũng về, mẹ rất vui,” bà nói, đôi mắt ánh lên sự kỳ vọng. “Mọi người đang chờ con, nhanh vào đi.”
Tinh Dương đang trò chuyện với vài vị khách, ánh mắt không hề rời khỏi họ, mãi cho đến khi Tần Thế Nam đột ngột xuất hiện trước mặt, cô bất giác đứng hình. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Người đàn ông này, không phải là Ethan, người mà nửa tháng trước cô đã cùng trải qua một đêm ở Luân Đôn sao? Cảm giác này, khiến cô không thể không bất ngờ và hoang mang.
Tần Thế Nam cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh đúng là đã có ý tìm kiếm Elena, nhưng không ngờ lại gặp cô ngay trước mắt vào đúng ngày anh trở về nước. Cảm giác như đây chính là định mệnh. Anh nhìn vào sự hoang mang hiện rõ trong mắt cô, càng khiến anh cảm thấy thú vị và có phần buồn cười.
"Trái đất này tròn thật, Elena " Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Tinh Dương cố gắng lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh, dù trong lòng cô như có hàng ngàn cơn sóng cuộn lên. Tần Thế Nam và Ethan, hóa ra lại là một người.
Vừa lúc đó, Tần Thế Vỹ quay lại, thấy cô đứng thẫn thờ, anh ngay lập tức khoác tay qua vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Em sao vậy?"
Tinh Dương vẫn không rời mắt khỏi Tần Thế Nam, lúc này Tần Thế Vỹ mới nhận ra sự hiện diện của anh.
"Thế Nam về rồi sao?"
Tần Thế Nam nhìn thấy hành động thân mật của hai người thì đôi mắt anh khẽ nhíu lại, một cảm giác không thoải mái thoáng qua.
Tần Thế Vỹ mỉm cười, nhẹ nhàng giới thiệu:
"Đây là Thế Nam, em trai anh. Còn đây là Hạ Tinh Dương, chị dâu của em. Lúc anh kết hôn, em không thể về, nên hai người chắc chắn chưa có dịp gặp nhau."
Tần Thế Nam nghiến chặt răng, mắt sắc bén nhìn vào Tần Thế Vỹ rồi nói nhỏ: "Chưa có dịp gặp nhau? "
Hai người đã từng ngủ cùng nhau rồi, còn nói gì gặp gỡ nữa.
"Tên của cô là Hạ Tinh Dương." Anh lặp lại, mắt ánh lên sự thấu hiểu, nhớ lại nửa tháng trước khi cô kiên quyết không tiết lộ danh tính dù anh đã nhiều lần gặng hỏi.
"Đúng, tôi là Hạ Tinh Dương, chị dâu của cậu." Cô bình tĩnh đáp lại, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía Anh. "Xin chào."
Tần Thế Nam nhìn bàn tay cô một lúc lâu, rồi mới khẽ bắt tay lại, nhưng trong ánh mắt anh không giấu được sự lạnh lùng và nghi ngờ.
"Chị dâu?" Anh lặp lại, giọng có phần châm biếm, nhưng cũng không quá gay gắt.
Ánh nhìn nhanh chóng di chuyển lên đôi bông tai nguyên vẹn của cô, hóa ra đôi bông tai đó là Dương Nhã Linh nhờ anh mua để dành làm quà gặp mặt cho con dâu. Nhưng rõ ràng là một chiếc đã đánh rơi ở lại chỗ anh rồi
"Đôi bông tai của chị... rất đẹp," anh nói, giọng trầm xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi chúng.
Tinh Dương lúc nghe câu đó đã phần nào chắc chắn chuyện chiếc còn lại đang ở chỗ anh rồi, cô cũng không tỏ ra quá sợ hãi bởi trong chuyện này Tần Thế Nam cũng không tránh khỏi liên can.
" Cám ơn cậu. " Cô nói, lại bỏ tay Tần Thế Nam ra, nhanh chóng về lại vị trí bên cạnh Thế Vỹ.
Tần Thế Nam không ngờ bản thân về nước lại gặp phải một tình huống thú vị đến vậy. Cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng anh, như thể định mệnh đã sắp đặt tất cả. Anh nhìn Hạ Tinh Dương một lần nữa, không khỏi cảm thấy sự trùng hợp kỳ lạ của cuộc gặp gỡ này.
Tần Thế Nam gọi người mang quà gặp mặt ra, và tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy bức tranh Secrets of the Ocean, tác phẩm mà lần trước Hạ Tinh Dương đã bỏ lại cho anh. Đặc biệt là Tần Thế Vỹ, anh không giấu được sự bất ngờ.
"Chờ đã... Không phải Tinh Dương đã nói bức tranh này không thể đấu giá sao? Vậy mà lại rơi vào tay Thế Nam à?" Anh hỏi, giọng đầy sự thích thú.
"Đúng vậy," Tần Thế Nam đáp, ánh mắt lóe lên một tia sáng, "Không phải anh vẫn thiếu một bức nữa để hoàn thành bộ sưu tập sao? Em mang về tặng anh." Giọng anh nhẹ nhàng, đầy ẩn ý, nhưng lại không hề nhắc lại chuyện hai người từng gặp nhau ở Luân Đôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]