Mộc Đoan đang sắp xếp đồ vào vali để đến thành phố Hạ Nam thăm ông bà ngoại. Vài ngày nữa sẽ đến kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của ông bà. Ông bà ngoại rất thương mẹ cô, nghe ba cô kể, khi mẹ cô còn sống, năm nào bà ấy cũng về Hạ Nam thăm ông bà vài lần.
Nhưng chỉ tiếc mẹ cô đoản mệnh mất sớm khi cô vừa chào đời, vì vậy mỗi năm cô đều thay mẹ về thăm ông bà và cũng vì cô nhớ họ.
- Vợ à, em đi một tuần lận sao?
Mộc Đoan phấn khởi, vừa gấp đồ vừa đáp:
- Một tuần là ít đó, đáng lẽ em sẽ ở với ông bà lâu hơn, nhưng cũng muốn về sớm với anh.
Y Phong vòng tay ôm eo cô, còn tựa đầu vào ngực vợ mà nũng nịu:
- Anh thấy một tuần là quá lâu rồi. Anh sẽ rất nhớ em.
Cô mỉm cười, áp tay lên má anh:
- Một tuần trôi qua rất nhanh. Hơn nữa anh còn bận bịu với công việc, thời gian đâu mà nhớ em.
Anh nhẹ tay kéo cô ngồi vào lòng, kề môi sát cổ trắng ngần để buông lời "nhõng nhẽo":
- Nhớ em nên không còn thời gian để bận chuyện khác.
Cô chợt phì cười, từ lúc nào mà miệng mồm anh dẻo đến vậy chứ.
- Sến quá đi.
Anh "chụt" lên môi cô một nụ hôn, thật tâm chẳng muốn xa vợ một chút nào. Có lẽ anh xứng đáng được xếp vào top những người đàn ông thích "quấn" vợ nhất.
- ---------------------------------
Vì để yên tâm, anh cho cả tài xế riêng đưa cô đến Hạ Nam, từ Thiểu Lam đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-hoa-hong-buoc-vao-tim-anh/436196/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.