Editor: YuuNam Chức và Ngôn Trạm vội vàng đến bệnh viện.
Lúc trời sẩm tối, Trần Diệp An đến siêu thị nhỏ gần nhà để mua đồ.
Trong phòng bệnh vắng vẻ ngoại trừ mùi thuốc khử trùng tràn ngập khắp nơi thì chính là một màu trắng đến đáng sợ.
Nam Chức đứng bật dậy.
Đây là một tiệm xăm ẩn mình trong khu phố cổ.
Màu trắng này hoàn toàn trái ngược với màu đỏ vui tươi và náo nhiệt của đêm giao thừa. Nhất là khi Nam Chức vừa mới bước ra khỏi nhà họ Ngôn và nhìn thấy giấy bình an dán trên cửa sổ cách đây không lâu, vậy mà bây giờ nó đã biến thành bảng chỉ dẫn “Xin hãy yên lặng” khiến cô nhất thời không thể thích ứng được.
“Sai, ông không có quyền.”
Sắc mặt Tiết Hiểu Lộ đanh lại.
Trần Diệp An lẻ loi thu mình trong một góc.
Nam Chức gật đầu: “Vậy chúng ta đưa anh Trần về đi.”
Một lát sau, anh trầm giọng nói: “Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cố nén lại trước mặt anh.”
Nam Chức quay trở lại với Trần Diệp An.
Đầu tóc cô ấy rối bời, một chân gác lên tay vịn, trông còn thảm hại hơn cả một đứa trẻ vô gia cư.
Đường Giai Ni lại tới trước cửa nhà!
Đầu tóc cô ấy rối bời, một chân gác lên tay vịn, trông còn thảm hại hơn cả một đứa trẻ vô gia cư.
Đường Vũ chỉnh lại đồng hồ, cười lãnh đạm.
“Ồ, bệnh viện này thật biết tìm đúng người đó.”
“Vậy thì tại sao…”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Chức, Trần Diệp An tặc lưỡi: “Tớ đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526561/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.