Editor: YuuHai người “ăn ý” nhìn nhau.
Ngôn Trạm thu lại ánh mắt trước, nhấn nút đóng thang máy.
Nam Chức hoàn hồn, vội vàng chen vào, nói: “Tôi cũng đi xuống.”
Lúc sau, trong thang máy lâm vào tình trạng tĩnh lặng như chết chóc.
Nam Chức vuốt vuốt mái tóc rồi lại kéo kéo vạt áo, rối rắm không biết có nên nói “Cảm ơn” hay không?
Nhưng xét theo những gì cô đã nói trước đó, bây giờ mà nói ra thì khá là đạo đức giả. Mặc dù đúng thật là cô nợ một lời cảm ơn với Ngôn Trạm vì việc rút ngắn lại kỳ hạn làm việc.
Trong khoảng thời gian cô đấu tranh tư tưởng thì thang máy đã xuống đến nơi.
Ngôn Trạm bước về phía trước. Nam Chức vô thức nhớ tới lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, nhớ đến bóng lưng của anh khi anh rời đi. Lần này, cô không còn do dự nữa mà nói “Cảm ơn”.
Chỉ là Ngôn Trạm không thèm để ý tới, bước chân không hề dừng lại.
*
Ngôn Trạm để tài xế về trước, sau đó tự lái xe đến dinh thự nhà họ Ngôn.
Tăng Tuyền nói có “Chuyện lớn” nhất định phải đích thân nói với anh, nếu anh không quay về, bà sẽ đăng thông báo cắt đứt mối quan hệ mẹ con với anh.
40 phút sau, xe dừng lại ở gara riêng.
Dì Triệu vẫn chờ ở cửa như thường lệ, thấy người đã quay lại còn nói hôm nay bà ấy đã nấu canh nấm tuyết để thanh nhiệt giải hóa, tư âm nhuận phế, rất thích hợp để dùng vào thời điểm này.
Ngôn Trạm nghe vậy liền gật đầu, nói: “Lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526518/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.