Editor: YuuNam Chức khi còn nhỏ không hiểu chuyện, các bạn cùng lớp của cô nói rằng giáo viên dạy nhạc rất béo, cô cũng nói béo theo bọn họ.
Lúc đó, giáo viên dạy nhạc đang đứng phía sau bọn họ.
Nhiều năm qua đi, “giọng nói và nụ cười dịu dàng” của giáo viên dạy nhạc đó đã bị lãng quên từ lâu, nhưng sự xấu hổ khi bị bắt gặp đang nói xấu sau lưng người khác… Đừng hỏi tới, hỏi tới chỉ khiến bạn muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống thôi.
Mà bây giờ, sự xấu hổ năm đó đã được làm mới hoàn toàn, đạt tới một tầm cao mới.
“Anh Ngôn Trạm!”
Mạt Mạt chạy tới, chỉ vào Nam Chức mà tố cáo: “Cô ta nói, cô ta ghét anh! Anh đừng quan tâm đến cô ta nữa!”
“…”
Nam Chức thậm chí còn đánh mất cả chức năng cười giả tạo của mình.
Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú.
Anh có thể nhìn ra cô rất xấu hổ, nhưng không hề chột dạ chút nào, cũng không có ý định giải thích, có nghĩa là cô thực sự bất mãn với anh.
Không, là phiền chán.
“Nếu đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi thì cô mau dọn đi đi!” Mạt Mạt lại nói: “Anh Ngôn Trạm, may mà em phát hiện ra sớm. Cô ta chính là hàng xóm của anh.”
“…”
“…”
Cả Nam Chức và Ngôn Trạm đều sững sờ trước, sau đó không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa mật mã của đối phương.
“Anh/Cô ở đây sao?” Hai người cùng đồng thanh.
Lối đi nhỏ im lặng trong giây lát, câu trả lời không cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526512/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.