Editor: YuuOan gia ngõ hẹp.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nam Chức chính là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng nghĩ lại tại sao cô phải làm thế chứ? Thang máy cũng đâu phải của riêng anh.
Nam Chức siết chặt quai túi, thản nhiên bước vào thang máy, miễn cưỡng tặng cho người nào đó một ánh nhìn, coi như là một lời chào.
Ngôn Trạm khẽ mím môi.
Buổi tối hôm đó, anh đã nghĩ kỹ lại một lần, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô có chút thành kiến đối với anh.
Nếu không, cô sẽ không trực tiếp rời đi khi nhìn thấy anh, cô rất lịch sự với Lăng Hách và trưởng phòng Ngô.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Anh nghĩ có lẽ là do lần đó đụng phải cô, anh đã làm cô đau, nhưng lại không nói lời xin lỗi.
Tâm trí Nam Chức quả nhiên cũng quay trở lại ngày hôm qua.
Còn nhớ trước đây, cô ở trong thang máy tạo nên mối duyên phận “khó hiểu” với lão Phật gia, mọi trò hề của cô đều bị anh nhìn thấy toàn bộ, sau đó anh còn đạp lên “sự xấu xí” của cô để vũ nhục cô, trực tiếp tống cô vào sở cảnh sát.
Càng nghĩ lại càng tức.
Nam Chức đánh giá cao sự rộng lượng của mình, nhưng cô không thể ở cùng một không gian với người mắc chứng ảo tưởng, tự cho mình là nhất này.
Ánh mắt Ngôn Trạm nhìn lướt qua sườn mặt của cô gái, đang định nói lời xin lỗi liền nhìn thấy cô ấn tầng gần nhất, thang máy dừng lại trong giây tiếp theo.
“Sai tầng rồi.” Anh nhắc nhở.
Nam Chức mỉm cười với anh: “Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526510/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.