Editor: YuuTư thế kiêu ngạo của người đàn ông càng làm nổi bật hơn sự khinh bỉ trong mắt anh.
Nam Chức thực sự muốn hỏi anh nghĩ mình là ai chứ? Thái Hậu sao? Da mặt quá dày!
Theo dõi cái gì? Theo dõi cái em gái anh!
Thật sự coi mình là lão Phật gia, dưới một người trên vạn người sao?!
Nam Chức hít sâu một hơi, trong lòng tự khuyên bảo chính mình rằng cơ thể là quan trọng nhất, cơ thể là quan trọng nhất, không thể mở miệng nói chuyện vì cái tên mắc bệnh tâm thần này được, không đáng…
Ngôn Trạm thấy cô ngoan ngoãn bất động như vậy, hài lòng vì cô vẫn còn chút tự tôn, cúi đầu nhìn thứ trên quần, thôi không so đo làm gì.
Đang định rời đi thì một tiếng “Em yêu” ngọt ngấy vang lên ở đầu hành lang bên kia.
“…”
Sói xám cũng tới sao.
Nam Chức quay đầu lại, Trần Diệp An đang đi về phía cô.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó vẫy vẫy tay với Trần Diệp An, ra hiệu với cô ấy rằng cô đang ở đây.
“À.”
Trong lời chế giễu này mang theo sự khinh thường, mà trong sự khinh thường còn có một chút kiêu ngạo. Âm thanh không lớn, nhưng vẫn bị Nam Chức nghe thấy được. Cô thậm chí còn cảm nhận được một loại ý tứ khuyên bảo như này “Đồ xấu xí, cô nên ngoan ngoãn một chút đi”.
Khi Trần Diệp An sắp đến nơi thì Ngôn Trạm vừa lúc đi về phía trước. Hai người họ đi lướt qua nhau, không ai có thể nhìn rõ nhau.
“Sao lại đứng ngẩn ngơ ở đây làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-diu-dang/526506/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.