Hôm đó, Khiết Nhược phải ở lại để xem xét tình hình, Thẩm Triết Quân vì không dám đánh động liền không hề dám bước vào. Thỉnh thoảng lại đứng bên ngoài ngó nhìn vào. Dàn vệ sĩ nhìn thì cũng vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều không nghĩ vị chủ tịch cao quý mà cũng có ngày khép nép như thế.
Chính Khiết Nhược cũng ngạc nhiên, tại sao Cố Y Thư có thể giữ bản thân để không bị tái phát bệnh đến tận bây giờ. Rõ ràng ý chí của cô rất lớn.
Gần như đến tối muộn, Cố Y Thư mới tỉnh lại. Cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt, phía trước một mảng tối đen. Cô ngồi dậy, đã thấy xung quanh một sợi dây truyền nước. giọng nói ấm áp của một người phụ nữ vang lên.
“Tỉnh rồi sao, cảm xúc hiện tại như nào rồi?”
Cố Y Thư cẩn thận quay sang hướng phát ra là âm thanh, ngay lập tức nhận ra người quen. Cô muốn nói gì đó, lại nhận ra bản thân không thể lên tiếng. Cô muốn truyền đạt cảm xúc của mình, vậy mà mọi thứ lại vô dụng.
Thế là, nước mắt lã chã rơi.
Khiết Nhược lại gần, dịu dàng đưa tay vuốt ve tấm lưng gầy gò của Cố Y Thư. Bà lên tiếng an ủi.
“Y Thư, cô ngoan nhé, chỉ là bởi vì đau họng nên không thể nói. Cô đừng khóc, mọi người sẽ lo cho cô.”
Mọi người lo sao, mẹ sẽ lo, dì sẽ lo. Cố Y Thư không khóc nữa.
Chỉ qua một chút hội thoại, Khiết Nhược lại nhận ra Cố Y Thư chưa thoát khỏi. Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-anh-re-la-tinh-nhan/3612402/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.