Ngay sau khi trở về nơi phòng đã thuê, Cố Y Thư liền mặc kệ mọi thứ bước vào giấc ngủ.
Điện thoại cứ hiện lên ánh sáng, chớp tắt liên tục. Hàng cuộc gọi nhỡ của Giang Thiệu Văn hiện rồi khuất. Cố Y Thư cũng chẳng hề đoái hoài.
Giờ phút này, chỉ có giấc ngủ mới có thể chữa lành được cho cô.
Chìm vào nơi giấc mộng chẳng có thật, nhưng luôn khiến con người ta thoải mái. Bởi tại nơi đó, có những thứ dù mộng ảo khiến ta yên lòng.
Thuốc không tốt, Cố Y Thư biết là chính bản thân mình đang lạm dụng. Nhưng ngoài cách đó ra, cô chẳng thể làm gì hơn. Cô cần thuốc, bởi nó là thứ giúp cô dễ dàng chìm vào ảo mộng, không để bản thân phải đối diện trước những điều khó khăn trước mặt.
…
Lúc Cố Y Thư tỉnh dậy, thời điểm vẫn còn tối đen như mực. Đồng hồ điểm thời gian, chỉ mới hơn hai giờ sáng.
Chẳng hiều vì lý do gì, dạo gần đây giấc ngủ của cô rất kì lạ. Sau khi uống thuốc, khi sẽ ngủ đến trưa, còn bây giờ, thời điểm tỉnh dậy chỉ cách chưa đầy 5 tiếng sau khi dùng thuốc.
Cố Y Thư ngồi dậy, nhìn bộ đồ vẫn chưa hề thay ra. Lúc này mới nghĩ đến việc tắm, lần lượt cởi bỏ đi từng lớp áo trên cơ thể.
Tiến đến phía bồn tắm, bắt đầu xả nước ấm.
Cơ thể mềm mại lại có vẻ gầy gò cô độc, bước vào phía trong mà ngâm nước. Cố Y Thư ngồi bên bồn tắm, hơi ấm từ nước dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-anh-re-la-tinh-nhan/3598767/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.