Cố Y Thư không nhớ rõ, cảm giác bị dày vò đến chết, rơi xuống đáy vực mà bản thân phải chịu đã trải qua biết bao nhiêu lần. Chỉ biết, nó liên tục khiến cô chẳng hề thiết sống nữa.
Có nên chết không?
Cố Y Thư đã tự hỏi bản thân một câu như thế rất nhiều lần. Nhận ra vậy mà mình đã yếu đuối đến mức nào rồi, khi mà lần lượt người thân cứ thế, dần dần rời bỏ cô. Chỉ vì kéo theo ân oán người trong gia tộc, cứ thế bị đem ra hành xử rơi vào đường cùng là cái chết.
Chỉ là, vào khoảnh khắc định mệnh ấy. Ngay ngưỡng cửa của sụp đổ. Lại chỉ là việc các bức màn dần dần hé lộ ra.
Đứng trước mộ phần của mẹ, khí trời về đêm lạnh lẽo cô độc. Cố Y Thư thở nhẹ một hơi, ánh mắt chẳng che giấu được sự phiền muộn. Bàn tay đặt bó hoa xuống, nụ cười trên tấm ảnh của mẹ, xinh đẹp của thuở niên thiếu biết bao, tiếc là giờ lại chẳng còn lấy.
Nhà họ Cố, tập đoàn họ Cố. Tất cả đáng lý ra đều là của mẹ Cố Y Thư. Chỉ là quá mê muội trong thứ tình yêu kia, mẹ cô từ đóa hoa hồng kiêu hãnh vạn người mê liền bị vùi dập đến chẳng thể ra gì. Bị một tay lão già mà cô cũng mang chung dòng máu trong người, hãm hại đến không thương tiếc.
Nắm tay nhỏ dần siết chặt, Cố Y Thư cô, sẽ tự tay đoạt lấy mọi thứ vốn là của mình.
Vẫn nhớ vào cái đêm Cố Y Thư trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-anh-re-la-tinh-nhan/3598729/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.