(*) Gốc là 蛛丝马迹 /chu ty mã tích/: thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ việc con nhện để lại những sợi tơ tiết lộ chỗ ở của nó, cũng như con dế lạc đà sẽ để lại dấu vết khi di chuyển. Đây là câu ẩn dụ chỉ những dấu hiệu nhỏ, mơ hồ, từ đó có thể đưa ra những suy đoán, kết luận, thường dùng trong các tình huống phá án.
Bất kể Nam Đăng có hỏi như thế nào, đầu thỏ cũng làm thinh, cuối cùng còn dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu bất động.
Liên Dịch kịp thời giải cứu nó, xách lỗ tai thả qua cạnh giường: "Em đừng làm khó nó nữa."
Thân là thú bảo hộ của Thần Núi, dù đầu thỏ có sống lâu hơn nữa, thì cũng chỉ là một con thú, nó có thể dùng khăn giấy biểu diễn những việc đã trải qua trước khi tiến vào Tháp Nghiệp chướng, đã là cực hạn rồi.
Lấy lại được tự do, đầu thỏ lặng lẽ chuồn đi.
Trời đã tối, cả ngày hôm nay Nam Đăng đều đang đọc cuốn sách này, hận không thể ghi nhớ mỗi một đoạn.
Cậu cúi đầu lật trang sách, ngáp một cái.
Liên Dịch lấy sách trong tay cậu đi, bỏ vào ngăn tủ đầu giường: "Ngủ nhé, mai rồi em đọc tiếp."
Nam Đăng còn nhớ thương chuyện pháp khí, ánh mắt lưu luyến mà nhìn chằm chằm ngăn kéo đóng chặt: "Em tò mò lắm......"
Tất cả các Thần Núi đều sở hữu đồ vật này nọ, hẳn là cậu cũng có mới đúng.
Hơn nữa bề ngoài và công dụng của pháp khí, hình như là căn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bat-tieu-u-linh-quy-hiem/3362570/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.