Tận mắt chứng kiến miệng vết thương đang lành lại, Nam Đăng hơi trợn to hai mắt.
Thực ra cậu không nhìn lầm, cũng không hề xuất hiện ảo giác, cứ như vậy chưa tới một phút đồng hồ, miệng vết thương ở chân trước của mèo đen đã không còn nữa.
Nam Đăng ngồi bên cạnh giường thấp, ôm mèo đen vào trong lồng ngực, quay đầu nhìn về phía nhân sư.
Mèo đen có thể ở chung với "tinh linh nhỏ", hơn phân nửa cũng chẳng phải là động vật nhỏ bình thường.
Trông thấy tình trạng của mèo đen chuyển biến tốt, nhân sư rất vui, không biết lấy từ đâu ra một cái ly làm bằng lá cây, cẩn thận đút nước bên trong cho Nam Đăng.
Ly vô cùng nhỏ, một ngụm là hết, Nam Đăng nếm thử, thật ngọt.
Nhân sư đặt ly xuống, nâng một sợi tóc của Nam Đăng lên hôn, "ô ô" nói gì đó.
Sau đấy nó cầm trường kiếm của mình lên, rời khỏi căn phòng nhỏ.
Đợi nó vừa đi, dây leo ở cửa tự động vây quanh che lấp, chỉ để lại mấy khe hở thông khí.
Bóng đèn bên trên vẫn còn sáng, mèo đen nằm trong ngực Nam Đăng, hình như đã ngủ mất rồi.
Trên người nó có kha khá vết thương, có mấy vết tương đối nghiêm trọng, tốc độ khép miệng hơi chậm một chút.
Nam Đăng cúi đầu quan sát một hồi, cũng không dám đụng bậy bạ, sợ làm nó đau, cứ như vậy mà ngồi dưới đất, dựa lưng vào chiếc giường thấp nghỉ ngơi.
Đầu thỏ ở trong phòng ngoảnh đi ngoảnh lại, thỉnh thoảng gặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bat-tieu-u-linh-quy-hiem/3326963/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.