Bị nó ăn rồi
Nam Đăng ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại đã là ban ngày.
Cậu từ từ chui ra khỏi chăn, trái lại trông thấy đầu thỏ đang ngủ say bên cạnh giường.
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ chắn hơn phân nửa ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào từ khe hở.
Nam Đăng xuống giường, muốn tìm xem Liên Dịch đang ở đâu.
Cậu tới trước cửa vươn tay định mở ra, bỗng phát hiện tay áo vốn bị thiếu một đoạn của bản thân đã khôi phục như lúc đầu.
"Ơ?"
Cậu lại cúi đầu nhìn thử, vạt áo bị đầu thỏ cắn rách ở trong hang ngầm lần đó của cậu, chỗ thủng cũng không thấy nữa, đồng thời chất vải quần áo hình như cũng không cũ kỹ như vậy nữa.
Nam Đăng kinh ngạc không thôi, vuốt tay áo đánh giá một hồi.
Nguyên nhân là vì cậu ăn sinh hồn sao? Quần áo của hồn thể cũng tự động phục hồi như cũ.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Nam Đăng như có sở giác, đầu ngón tay xuyên qua cánh cửa làm bằng gỗ.
Cậu có thể trực tiếp xuyên qua đồ gỗ rồi!
Nam Đăng trợn to hai mắt, bước về trước hai bước, quả nhiên đi tới hành lang không một chút trở ngại.
Ánh sáng của cả căn nhà đều rất tối, toàn bộ rèm cửa sổ kéo kín, hoàn toàn không giống ban ngày.
Trong phòng ăn, mấy con người giấy nhỏ đã dọn đồ ăn được nấu xong ra, rồi vội vàng trốn về khe hở trên tầng cao nhất của tủ chén, rất sợ bị đầu thỏ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bat-tieu-u-linh-quy-hiem/2760241/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.