Chương trước
Chương sau
Thần Hỗn Độn

Liên Dịch trả lời truyền tin xong, tắt tín hiệu của thông tấn khí đi, ánh mắt rơi vào ngăn kéo ở một bên khác.

Hồn thể của Trác Thanh đang ở bên trong, ba lớp linh thuật phong kín bên trên.

Nguyên nhân Cốc Hư đến đây, xác suất cao là vì Trác Thanh, ông ta từng là sư đệ của Trác Thanh, quan hệ của hai người tình như thủ túc[1].

[1] Gốc là 情同手足: chỉ tình cảm gắn bó thân thiết như tay chân, anh em.

Chẳng qua Liên Dịch rất rõ, cái chết của Trác Thanh không thể giấu diếm nổi, hơn nữa bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ rằng là anh làm.

Liên Dịch lạnh nhạt thu tầm mắt về, xoay người đến phòng ngủ.

Nam Đăng còn chưa ngủ, đầu thỏ ngủ được một nửa thì bị cậu đánh thức, đang cắn ống tay áo cậu, lên án vì sao tối qua không ra ngoài với nó.

"Tao thực sự mệt lắm, không cẩn thận ngủ mất tiêu", Nam Đăng vuốt đỉnh đầu nó, "Tối qua mày có ngoan không đó?"

Tối qua đầu thỏ ăn một hơi sạch bách mấy con oán hồn cấp ba, lúc này ngoan y như búp bê, lắc lư lỗ tai cọ xát lòng bàn tay Nam Đăng.

Nó học Nam Đăng há miệng ngáp, sau đó vùi mặt tiếp tục ngủ.

Liên Dịch đi vào, ngồi bên mép giường.

Nam Đăng ngẩng đầu lên, lập tức vui vẻ nói: "Tôi lại có thể xuyên tường rồi nè!"

Cậu vừa mới thử một chút, bức tường và cửa gỗ đều có thể tùy ý xuyên qua, chắc chắn là một miếng cắn tối hôm qua, đã khiến cậu khôi phục sức mạnh lần nữa.

Nhưng Nam Đăng không dám thử quá nhiều lần, sợ rằng năng lực này đột nhiên lại biến mất.

Liên Dịch "Ừm" một tiếng: "Sau này không được chạy lung tung."

Trong lời của anh có chút ý tứ cương quyết, chỉ là giọng điệu tương đối nhẹ nhàng, Nam Đăng không nhận ra mảy may, nhích qua nắm lấy tay Liên Dịch: "Tôi không có chạy lung tung...... tối qua mèo đen nhỏ tới tìm tôi, tôi nghe thấy nó kêu bên ngoài."

"Mèo đen nhỏ?"

Chắc là con mèo đen bảo vệ bên cạnh cậu, lúc anh tìm được Nam Đăng hôm đó.

Nam Đăng gật đầu: "Còn có một con...... một con tinh linh nhỏ biết phát sáng nữa."

Cậu không biết nên miêu tả làm sao, khua tay múa chân đại khái một chút, còn nói tinh linh nhỏ mọc cả cánh biết bay.

Liên Dịch không hỏi nhiều, Nam Đăng đã quên chuyện trước kia, sự vật trong nhận thức của cậu ít đến đáng thương, "tinh linh nhỏ" cũng có thể là loài chim hoặc côn trùng nào đó.

Nam Đăng cứ nói rồi buồn ngủ không chịu nổi, từ từ nhắm mắt lại.

Liên Dịch dùng linh thuật buông lỏng tay cậu ra, chuyển cậu đến chính giữa chiếc giường.

Làm một con quỷ, thời gian Nam Đăng ngủ quả thực có hơi nhiều.

Song, cậu ăn sinh hồn rồi, tình trạng thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Liên Dịch ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt yên bình lúc ngủ của Nam Đăng.

Mặt đầu thỏ hướng xuống nằm bò ở bên kia, không thèm nhúc nhích.

Anh đứng dậy đang định rời khỏi, bỗng cảm thấy một cơn đau thắt tim.

Cơn đau xảy ra bất thình lình cực kỳ mãnh liệt, Liên Dịch khom lưng chống mép giường, đầu lông mày nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đau đớn không duy trì bao lâu, anh cố nén xuống, thẳng lưng lên thì phát hiện đầu thỏ đã tỉnh, hai mắt nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt này, giống như xác nhận được anh suy yếu khôn thấu, sẽ lập tức ăn sạch anh.

Sắc mặt Liên Dịch lạnh như băng, không phản ứng lại đầu thỏ, rời khỏi phòng ngủ quay về phòng sách.

Linh thuật ngăn chặn âm thanh trong phòng sách, anh mở ngăn kéo, lấy hồn thể của Trác Thanh ra.

Rèm cửa sổ bị kéo mở, hồn thể trong bình thủy tinh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lại cất tiếng cười to.

"Ngươi cảm giác được rồi?" Giọng điệu của Trác Thanh hàm chứa ác ý, "Cấm chế bắt đầu có hiệu lực rồi, đây là đang cảnh cáo ngươi, sớm nhận tội chịu phạt một chút, có lẽ còn có cơ hội mới."

"Sao ông không trực tiếp giết tôi", Liên Dịch chẳng mảy may để tâm tới lời nói của ông ta, mang theo trào phúng bảo: "Hiệu lực của cấm chế lâu thêm một chút nữa, là giờ tôi đã chết rồi."

Khiến anh chịu đau đớn lại không hoàn toàn trí mạng, chính xác chỉ là cảnh cáo, nhưng có cần thiết thế không?

Anh đã phạm tội giết thầy, Trác Thanh biến thành oán hồn, càng thêm căm hận anh thấu xương, chỉ mong sao anh chết sớm một chút, nhốt vào Tháp Nghiệp chướng nhận hết mọi đày đọa.

Dưới cơn thiêu đốt của ánh mặt trời, hồn thể màu đen bên trong bình vặn vẹo.

Đau đớn khiến tiếng cười của Trác Thanh nghe vào thêm quái lạ chướng tai: "Chi bằng, chúng ta làm một giao dịch đi."

"Ngươi đưa sinh hồn của mình cho ta, ba phần tư là đủ rồi", Trác Thanh mê hoặc, "Ta sẽ nói cho ngươi biết cách giải trừ cấm chế, kể cả cái của nội viện."

Giải trừ được hai loại cấm chế, hồn thể của Liên Dịch cũng sẽ không chịu giới hạn nữa, thậm chí còn có thể tự do thoát khỏi thân phận thiên sư này.

"Thiên phú của ngươi cao như vậy, sinh hồn đã mất hiển nhiên có thể tu bổ trở lại."

Giọng của Trác Thanh khàn khàn: "Ngươi vẫn chưa muốn chết phải không? Hay là nói, ngươi muốn bị giam giữ không nhìn thấy ánh sáng ư?"

Liên Dịch đứng trước bàn, im lặng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, giống như chẳng nghe thấy.

Trác Thanh đợi đến sốt ruột, không nhịn nổi lại bắt đầu mắng anh, tới tới lui lui vẫn là mấy câu đó, chẳng có chút ý tưởng mới.

Qua hồi lâu, cuối cùng Liên Dịch cũng lên tiếng: "Đây chính là mục đích của ông?"

Vòng bát quái từ phía sau bay vọt tới, "coong" một tiếng đè lên bình thủy tinh.

Trác Thanh bên trong lập tức kêu gào thảm thiết, thanh âm vang vọng cả phòng sách.

Mãi đến khi ông ta hấp hối, Liên Dịch mới thu vòng bát quái về, khóa ông ta vào ngăn kéo lần nữa.

-

Nam Đăng ngủ thẳng tới trưa thì tỉnh, cậu ôm lấy đầu thỏ nằm sấp bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên gối, rời giường đi tìm Liên Dịch.

Bên trong cả căn nhà đều rất yên tĩnh, rèm cửa sổ khắp nơi khép chặt, như phủ lên một lớp bóng tối đen kịt.

Liên Dịch ngồi ở một góc sô pha, dựa vào lưng tựa nghỉ ngơi.

Nam Đăng đến gần, Liên Dịch mở mắt nhìn qua, chìa tay với cậu.

"Anh mệt rồi ạ?" Nam Đăng ngồi bên cạnh anh, quen thói cọ vào trong ngực anh, "Đến phòng ngủ ngủ nha? Tôi với anh."

Liên Dịch ôm lấy hồn thể nửa trong suốt, rũ đôi mắt nhẹ giọng nói: "Không cần."

Nam Đăng gần như ngồi trên đùi anh, ngón tay lạnh lẽo chạm chạm sườn mặt anh, chần chờ nói: "Hình như anh không vui......"

Sắc mặt của Liên Dịch không tốt lắm, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn trước đây, nhất là trong hoàn cảnh ngăn chặn toàn bộ ánh mặt trời, cả người càng thêm u ám ảm đạm.

"Là nghỉ ngơi không đủ ạ?" Nam Đăng lo lắng nói: "Hay là vết thương đang đau?"

Liên Dịch không nói chuyện, cậu cúi đầu tự mình mò mẫm, muốn xắn tay áo lên nhìn thử vết thương có rướm máu hay không.

"Không có."

Liên Dịch ngăn cậu lại: "Vết thương đã ổn rồi."

Miệng vết thương ở tay trái lành rất tốt, hai ngày nay cũng không cần bôi thuốc nữa.

Nói tới cũng quái lạ, vết thương của anh gây ra bởi pháp khí của Trác Thanh, bên trên dính nước bùa đặc chất, không có thuốc Trác Thanh tự cho sẽ rất khó khép lại.

Khoảng thời gian trước miệng vết thương vẫn luôn rướm máu, Liên Dịch cơ bản lười quan tâm, vốn tưởng rằng chí ít phải đợi hai ba tháng nữa, ai ngờ mấy ngày gần đây thế mà đã tốt rồi.

"Thật sao?" Nam Đăng ôm cánh tay anh, "Vậy anh có đói bụng không ạ?"

"Không đói."

Liên Dịch nói xong thì im lặng tiếp, giơ tay như muốn chạm vào mái tóc đen của Nam Đăng, giữa chừng lại dừng, xoay về cởi một cúc áo ra.

Anh để lộ hoàn toàn bên gáy ra, nói rằng: "Cắn một miếng đi."

Nam Đăng vội vã lắc đầu: "Tôi không đói......"

Liên Dịch hỏi vặn: "Cậu là quỷ, sao lại không thích ăn sinh hồn?"

"Tôi thích mà", Nam Đăng do dự nói: "Nhưng hôm qua mới cắn anh xong, có tốt cho cơ thể anh không?"

Bằng không vì sao người sống đều sợ quỷ chứ?

Người từng bị quỷ cắn, còn phải đi tìm thiên sư lấy nước bùa, uống vào để khôi phục tinh khí đã hao tổn.

"Không đâu", Liên Dịch tiếp tục dỗ dành: "Tôi nói rồi, cậu không làm tôi bị thương được."

Chút sinh hồn mỗi lần Nam Đăng ăn vào quá ít, cậu gần như chẳng cảm nhận được gì.

Nhưng Nam Đăng vẫn không chịu, một mặt nhìn về bên gáy Liên Dịch, trong mắt lộ ra xíu khát khao, chà chà cọ cọ: "Vậy...... đợi tối rồi nói sau nha."

Liên Dịch thỏa hiệp: "Được."

Nam Đăng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nào có ai cứ nhất quyết đòi quỷ cắn mình thế chứ.

Cũng may cậu là con quỷ có nguyên tắc, tuyệt đối không cắn nhiều.

Lúc này trong phòng ngủ vang lên tiếng động rất nhỏ, hẳn là đầu thỏ đã tỉnh rồi, Nam Đăng định đi qua xem thử.

"Đừng nhúc nhích", Liên Dịch thấp giọng nói: "Ở lại đây đi."

Có Nam Đăng ở cùng bên cạnh, cơn đau mơ hồ nơi trái tim anh như không còn xuất hiện nữa, hồn thể lạnh lẽo như hơi nước dán sát, còn thoải mái hơn cả ngâm trong nước nóng.

Nam Đăng ngoan ngoãn không động đậy, ôm eo Liên Dịch dựa vào bờ vai anh.

Quả nhiên là đầu thỏ tỉnh rồi, nó nhảy đến phòng khách, thấy Nam Đăng lại ở chung với Liên Dịch thì hơi khó chịu.

Nó tới sô pha, ráng len vào trong lòng Nam Đăng ngủ tiếp.

- .

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Ban đêm, hành động đuổi bắt oán hồn diễn ra theo thường lệ.

Gần đây Quỷ Vương không xuất hiện nữa, bởi vì vụ càn quét mấy ngày trước đã bắt được một lượng lớn oán hồn, tình hình bên trong khu vực tốt hơn không ít.

Hơn nữa có Cốc Hư ở đây, ông ta cũng dẫn theo một đám người của mình, áp lực của Lâm Cửu lập tức giảm bớt rất nhiều.

Hắn dứt khoát giao một nửa quyền phụ trách ra trước, tổ chức một tiểu đội bình thường tham gia tuần tra.

Mười một giờ tối, oán hồn khắp nơi hành động bất cứ lúc nào, Lâm Cửu nhận được truyền tin của một tên đội trưởng.

"Có một hộ cư dân bốn người trong nhà đồng thời ngã bệnh, sau khi chúng tôi đi xem qua, xác nhận không phải quỷ hồn, khả năng là bệnh truyền nhiễm nào đó, đã sắp xếp chuyển tới bệnh viện rồi."

Thiên sư chỉ quản chuyện bắt quỷ, bệnh tật bình thường vẫn phải đến bệnh viện.

Lâm Cửu trả lời: "Được, trên đường cẩn thận."

Bệnh viện cũng là nơi có nguy cơ oán hồn lui tới cao, bình thường còn nhiều thiên sư đóng giữ hơn.

Lâm Cửu cất thông tấn khí, bỗng nhiên lại nhận được tin tức nhắc nhở, lần này là tín hiệu xin viện trợ.

Hắn mở ra kiểm tra, phát hiện là hướng Đông Nam, cách bên này không xa, vì vậy lập tức dẫn người đuổi qua đó.

Ngay lúc tiểu đội của Lâm Cửu tới nơi, trông thấy một oán hồn cấp ba đã bị bắt, mà tín hiệu xin viện trợ vẫn chưa tắt.

Đội trưởng trông thấy Lâm Cửu, đáy mắt mơ hồ có chút thất vọng: "Nguy cơ đã được giải trừ rồi."

Nhánh tiểu đội này là người Cốc Hư dẫn đến, Lâm Cửu không nhiều lời, mặt mày bình tĩnh mà rời khỏi.

Ngoại ô, có mấy tên thiên sư đang chờ đợi ở chỗ tối, thỉnh thoảng dùng thiết bị viễn vọng kiểm tra căn nhà sáng đèn nơi xa xa.

"Sao anh ta không có tí phản ứng nào", một người nào đó nói, "Chẳng phải anh ta sẽ trả lời tín hiệu xin viện trợ sao?"

Điểm này có không ít thiên sư đã từng chứng nhận, vả lại xác thực Liên Dịch cũng sẽ ra tay hỗ trợ bắt oán hồn, một mình có thể thay cả bốn năm đội ngũ.

Về sau chi viện của nội viện đến nơi, lại có địa linh mới xuất hiện, tin tức xin hỗ trợ ít hơn rất nhiều.

Muốn dẫn Liên Dịch rời khỏi căn nhà đó, đây là cách đơn giản nhất, vừa hay còn có thể thử thăm dò mức độ khống chế của anh ngay thời điểm đó.

Tín hiệu xin viện trợ gửi đi hai cái liên tục, trong ngoài căn nhà vẫn im im ắng ắng, Liên Dịch chẳng mảy may có dự định nhích người tiến lên kiểm tra.

Một tên thiên sư hừ lạnh, nói: "Vừa khéo, ghi lại món nợ này cho anh ta."

Không có mệnh lệnh của Cốc Hư, bọn họ vẫn chưa thể rời khỏi, dứt khoát định tới gần hơn chút nữa, tốt nhất có thể thăm dò được Liên Dịch làm cái gì ở trong nhà.

Một đám người âm thần tới gần, phố xá tối đen không mở đèn đường, nhà ở ven đường đều đã trống không, chẳng ai cư ngụ.

Bỗng nhiên, lân cận vang lên một tiếng mèo kêu.

Dưới bóng đêm, đôi con ngươi vàng kim từ từ tới gần, từng bước lộ ra thân hình.

Đây là một con mèo đen hình thể cường tráng, bàn chân dày rộng, lông trên lưng bao trùm bắp thịt sáng bóng, quả thực giống một con báo nhỏ.

Thiên sư dẫn đầu dừng bước chân, không chắc chắn nói: "Địa linh?"

Bọn họ biết địa linh khu vực mới sinh là mèo đen, nhưng chưa có cơ hội gặp gỡ.

Mà con mèo trước mặt trông rất không tầm thường, xác suất chính là địa linh cực lớn.

Mèo đen cũng dừng lại, xem xét từng người một.

Nó tới tìm Nam Đăng, muốn nhìn thử cậu còn ở trong căn nhà đó hay không, nửa đường thì ngửi thấy hơi thở của người sống, vừa qua đây nhìn thì quả nhiên là mấy thiên sư.

"Chỗ này có oán hồn cấp cao à?" Thiên sư phỏng đoán nguyên nhân địa linh xuất hiện, "Bọn tao sẵn lòng hỗ trợ."

Oán hồn? Oán hồn ở đâu ra.

Mèo đen chỉ cảm thấy bọn họ rất phiền, ngày nào cũng thử bám theo mình, còn lén lút chạy tới đây.

Nó thấp giọng gầm lên, bày ra tư thế xua đuổi.

Thiên sư trước mặt còn chưa đi, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa một cái: "Thế thì xin cho bọn tao thông hành, bọn tao nhận lệnh của trưởng lão, tới đây tuần tra."

Mèo đen càng thêm mất kiên nhẫn, có nó ở đây, còn tuần tra cái quái gì? Lần trước chính bởi vì mấy tên thiên sư này tới ngoại ô một chuyến, Nam Đăng mới sợ hãi, chạy đến chỗ khác trốn tránh.

Nom mấy người này khăng khăng như cũ, hướng muốn đến còn khéo là căn nhà Nam Đăng ở, mèo đen cho rằng bọn họ có ý đồ khác.

Nó bỗng xù lông xồ lên, nhào tới giơ móng trước hung hăng táp một cái, suýt chút nữa trực tiếp đập ngã thiên sư đứng trên cùng xuống đất.

Bản thân địa linh cũng mang linh thuật, móng vuốt của mèo đen còn chưa chính thức chạm vào gã, trên mặt gã vẫn lưu lại ba vết máu thật sâu.

Mấy người lập tức bảo vệ đồng nghiệp bị thương lùi về sau, ngạc nhiên và nghi ngờ: "Con địa linh này hung hãn như vậy sao?"

Trước giờ địa linh vẫn luôn không thích thiên sư, khinh thường cộng tác với bọn họ, địa linh này lại vừa mới sinh, e rằng phản ứng càng thêm dữ dội.

"Xem ra còn dã tính chưa sửa", một tên thiên sư thấp giọng nói, "Thảo nào không thể câu thông."

Thời gian sống sót của địa linh càng lâu, thể nào cũng sẽ giao tiếp với nhân loại, không có khả năng tránh né hoàn toàn.

"Quay về trước đi", một tên khác nhìn về phía ánh đèn xa xa lần nữa, "Xem ra tối nay không được rồi."

Mấy người cấp tốc vòng về, không giằng co với mèo đen nữa.

Trên đường bọn họ báo cáo tình hình cho Cốc Hư biết, giọng điệu của Cốc Hư trong thông tấn khí không tốt lắm: "Địa linh từ khi sinh ra đã ghét sát khí, tại sao lại xuất hiện ở ngoại ô?"

Ngoại ô là chỗ Liên Dịch cư trú, sát khí trên người anh quá nặng, oán hồn không dám bén mảng tới, địa linh càng không thể sống chung với anh.

Thủ hạ của Cốc Hư không giải thích được, lại nhắc tới chuyện Liên Dịch không đáp trả tín hiệu xin viện trợ.

"Có quỷ mới biết cậu ta trốn ở đó làm cái gì", Cốc Hư hừ lạnh, "Chẳng nhẽ biết tôi ở đây, chột dạ rồi."

Bên kia, Liên Dịch và Nam Đăng đang ở trong phòng ngủ.

Liên Dịch dựa lưng vào đệm đầu giường mềm mại, khẽ nghiêng đầu, khép nửa mắt.

Anh lộ gáy ra, mặc Nam Đăng gặm cắn.

Nam Đăng không muốn làm anh bị thương, nên chỉ cắn nhẹ một miếng nhỏ, nếm thử hương vị, liếm liếm như tượng trưng.

Liên Dịch ôm hờ cậu: "Đủ rồi à?"

Nam Đăng gật đầu, đôi môi hồng nhuận gần trong gang tấc.

Liên Dịch nhịn không được nhìn cậu chằm chằm, so với thời điểm mới gặp, Nam Đăng càng xinh đẹp hơn, chẳng giống quỷ chút nào.

Quỷ hồn bình thường theo sức mạnh tăng cao, các loại oán niệm và dục vọng lại càng không dễ giảm trừ, phần lớn sẽ sản sinh ra dị chi[2] có lợi cho săn bắt, hoặc là biến hóa khôn lường thành vẻ ngoài dị hợm.

[2] Ở đây chỉ mọc ra thêm tay chân khác thường.

Song, ắt hẳn chưa bao giờ có người chủ động chăn nuôi một con quỷ, Liên Dịch chẳng xác định được Nam Đăng như vậy là có bình thường hay không.

"Bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi chứ?" Nam Đăng vùi vào trong lòng anh lầm bầm, "Tôi no thật rồi mà."

Liên Dịch "Ừm" một tiếng nhàn nhạt, định đi đóng cửa, không muốn cho đầu thỏ vào.

Lúc này, Nam Đăng nghe thấy một tiếng mèo kêu rõ ràng.

Cậu bỗng ngẩng phắt đầu lên: "Là mèo đen kìa!"

Liên Dịch cũng nghe thấy, anh khẽ cau mày, đi theo Nam Đăng tới bên cửa sổ.

Nam Đăng mở cửa sổ ra, quả nhiên trông thấy mèo đen ở bên ngoài.

Cậu vẫy vẫy tay với mèo đen, tỏ ý mình ở đây nè.

Mèo đen kêu "meo meo" rồi cất bước chạy tới, thoắt cái nhảy lên bệ cửa sổ.

Nó thấy cái người thiên sư Liên Dịch này cũng có mặt, lông ở phần lưng nháy mắt xù lên: "Gừ gừ!"

Nam Đăng vội vàng ôm lấy nó: "Không sao không sao, đây là bạn của tao mà, mày gặp rồi đó."

Mèo đen miễn cưỡng chấp nhận, dõi mắt nhìn Liên Dịch mấy lần, cọ cọ lòng bàn tay Nam Đăng.

"Ban nãy mày dữ quá", Nam Đăng than thở, lại nói: "Nhưng dữ một chút cũng tốt, không thì ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt mất."

Liên Dịch cũng đang đánh giá mèo đen, tầm mắt đảo qua hình thể tráng kiện quá mức của nó.

Bắt nạt? Ai bắt nạt ai còn chưa chắc đâu.

Với lại con mèo này, hình như lớn hơn một vòng so với lần trước gặp.

Mèo bình thường sẽ không lớn nhanh như vậy, càng sẽ không to cỡ này.

Là địa linh sao?

Nhưng sao địa linh lại bảo vệ một quỷ hồn.

Liên Dịch quay đầu, nhìn về phía đầu thỏ nhảy vào trong phòng ngủ.

Có vẻ đầu thỏ cũng biết mèo đen, nhảy lên bệ cửa sổ ngửi ngửi móng vuốt của nó, còn lặng lẽ cắn một miếng.

Mèo đen như chẳng hay gì cả, ngửa đầu tiếp nhận cái vuốt ve của Nam Đăng.

Nó vẫn không nán lại quá lâu như thường lệ, sau khoảng mười phút, mèo đen nhảy khỏi bệ cửa sổ vội vàng rời đi.

Nam Đăng ẵm đầu thỏ lên, đóng cửa sổ lần nữa, xoay người thì phát hiện Liên Dịch đang im lặng nhìn mình.

Cậu mơ hồ nhận ra được gì đó, thấp thỏm nói: "Sao vậy ạ...... anh không thích mèo ư?"

"Không phải", Liên Dịch hỏi, "Tinh linh nhỏ đi cùng nó tối qua, trông như thế nào?"

Thế là Nam Đăng lại miêu tả tỉ mỉ một lần, nhỏ xíu biết phát sáng, đầu lông xù xù, thân mặc áo giáp tay cầm trường kiếm, có một đôi cánh.

Là nhân sư, một con địa linh khác.

Liên Dịch dù không muốn để tâm đến những thứ này nữa, thì hẳn cũng đoán được chỗ bất thường của Nam Đăng.

Nhưng mà...... Nam Đăng bị nhốt vào Tháp Nghiệp chướng như thế nào.

Cậu là hồn thể, tuy rằng mùi trên người cực kỳ nhạt, nhưng sát khí chỉ quỷ hồn mới có cũng là thật.

Liên Dịch nhất thời trầm mặc, Nam Đăng dần dần lúng ta lúng túng, cậu tới gần kéo ống tay áo của anh, dè dặt nói: "Chẳng phải anh đã nói, sẽ không để thiên sư tới bắt tôi sao?"

Cậu không biết vì sao Liên Dịch muốn hỏi những điều này, chẳng qua bản năng tự dưng sợ anh sẽ bỏ rơi mình.

Cái gì cậu cũng không hiểu, cũng không biết mèo đen là địa linh.

"Không đâu", Liên Dịch vươn tay ôm cậu, "Đương nhiên không rồi."

Bấy giờ Nam Đăng mới yên tâm một chút, ôm chặt eo Liên Dịch, cằm chống trước người anh, tủi thân oan ức nói: "Dù sao tôi cũng phải cùng anh......"

Yết hầu Liên Dịch khẽ nhúc nhích, đáp tiếng: "Được."

Đầu thỏ đã bị chen rớt từ lâu, nó xoay hai vòng dưới đất, căm tức mà đi đến phòng khách.

-

Ban ngày, Cốc Hư đọc xong toàn bộ báo cáo hành động tối hôm qua.

Ông ta không tập trung, tùy tiện lật một lượt rồi quăng lên bàn: "Biết rồi, cậu ra ngoài đi."

Lâm Cửu đáp tiếng rồi rời khỏi, còn tri kỉ khép cửa phòng.

Sau khi hắn ra ngoài, mấy thủ hạ của Cốc Hư tiến vào.

"Trưởng lão", thủ hạ trưng cầu, "Bây giờ nên làm gì ạ?"

Đã ba ngày rồi, Liên Dịch chỉ ra cửa một lần, là ký nhận một vài vật tư và nguyên liệu nấu ăn giao đến, lộ mặt ngắn ngủi.

Còn có buổi chiều hôm qua, anh đòi nội viện hồ sơ ghi chép quỷ hồn của Tháp Nghiệp chướng đã sụp đổ đó, không nói rõ nguyên nhân.

Thông tấn khí của anh không thể kết nối, cũng chẳng trả lời bất kỳ tín hiệu xin viện trợ nào, trái ngược với mệnh lệnh bảo anh ở đây lúc trước.

"Không thể đợi nữa", Cốc Hư ra quyết định, "Tối nay dẫn người qua đó."

Ông ta lo Liên Dịch đã vạch kế hoạch gì đó trong âm thầm, hơn nữa nếu cứ mặc kệ như vậy, Liên Dịch sẽ chỉ càng thêm trắng trợn, chẳng ai có thể khống chế được anh.

Vả lại, ông ta muốn đích thân đi, ắt phải khiến anh giao Trác Thanh ra.

Vì để thuận tiện bảo vệ hồn thể của Trác Thanh, thời gian chọn là buổi tối.

Chiều, chẳng biết Ông Bình Nhiên nhận được tin tức từ nơi nào, gửi truyền tin cho Cốc Hư.

"Ông quản cậu ta làm cái gì? Cũng là người sắp chết rồi."

Cốc Hư lười trả lời, xóa thẳng cái truyền tin.

Đến đêm, Cốc Hư bảo người thử kết nối với thông tấn của Liên Dịch trước, xác nhận không liên hệ được, tự mình động thân dẫn người đi đến ngoại ô.

Cùng lúc đó, Liên Dịch tiến vào phòng sách, mở ngăn kéo ra.

Bên cạnh thông tấn khí còn có một bình gốm nhỏ, bên trong đựng một con Thủy quỷ.

Đây là con lần trước anh bắt được, vì để truy vết tin tức của Vụ quỷ, không ngờ cuối cùng tối nay mới có động tĩnh.

Anh cầm lấy bình gốm, cảm nhận được trận pháp truyền tống linh tinh trên thân Thủy quỷ đang có hiệu lực, lập tức dùng linh thuật cản trở tạm thời.

Lát sau, Liên Dịch tới phòng khách.

Anh thay một chiếc áo khoác ngoài màu đen, Nam Đăng trông thấy thì sững sờ một chút, lại nghe thấy anh nói: "Tôi ra ngoài một lát."

"Anh muốn đi đâu?" Nam Đăng quẳng lại điều khiển ti vi, tới bên cạnh anh, "Trễ thế này rồi......"

"Có chút chuyện", Liên Dịch không giải thích nhiều, "Tôi về nhanh thôi."

Khi ấy anh truy vết Vụ quỷ, vốn không nghĩ quá nhiều, bây giờ Vụ quỷ đã làm Nam Đăng bị thương, trên thực tế anh cũng có thể mặc kệ.

Nhưng nếu đã phát hiện Nam Đăng không phải quỷ hồn bình thường, Liên Dịch càng không thể xem nhẹ những việc cậu trải qua trước đây.

Sự tồn tại và hành vi của Vụ quỷ cũng vô cùng khác thường, nếu anh nhớ không lầm, Nam Đăng từng nói đầu thỏ đã bị Vụ quỷ ăn vào một lần.

Bắt được Vụ quỷ, có lẽ sẽ tìm được manh mối khác gì đó.

"Được rồi......" Nam Đăng mím mím môi: "Tôi ở nhà chờ anh."

Liên Dịch ứng tiếng, nói: "Được."

Trước khi đi, anh nhìn về phía đầu thỏ trên sô pha.

Bên ngoài nhà thiết lập mấy lớp trận pháp, có người muốn xông vào, anh sẽ biết ngay lập tức.

Còn có đầu thỏ, gần đây nó đã ăn mấy oán hồn, còn có nhiều người giấy nhỏ như vậy, Liên Dịch tin nó sẽ bảo vệ Nam Đăng tốt hơn cả trận pháp.

Anh không chần chừ nữa, xoay người rời khỏi.

Đợi cửa chính khép lại, Liên Dịch lấy bình gốm ra, cả người biến mất tại chỗ trong chớp mắt, cùng Thủy quỷ truyền tống đến địa điểm không biết tên.

Nam Đăng quay trở lại sô pha tiếp tục coi ti vi trong phòng khách, chưa qua bao lâu, đầu thỏ bên cạnh đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, Cốc Hư đã dẫn người tới, bị trận pháp thiết lập trước đó ngăn cản.

Khoảng cách với căn nhà còn hơn trăm mét, chắc chắn không chỉ có một cái.

Cốc Hư đã chuẩn bị từ sớm, sai người bao vây toàn bộ bên ngoài trận pháp, trực tiếp phá trận xông vào.

Lớp trận pháp bên trong cùng ngăn cách âm thanh, Nam Đăng không nghe thấy gì cả.

Cậu nửa nằm trên sô pha coi ti vi, vân vê một chiếc gối nhỏ trong lòng, xoay đầu bỗng phát hiện chẳng thấy đầu thỏ đâu.

"Thỏ con?" Nam Đăng lo nó lại chạy khắp nơi gặm đồ, đứng dậy đến phòng khác tìm nó.

"Rầm --"

Trận pháp bị phá một cái, ánh đèn trong nhà duy trì phát sáng, Liên Dịch vẫn chưa xuất hiện.

Cốc Hư giơ tay, ra hiệu tiếp tục.

Lúc này, ba bàn trong tay thiên sư có mặt xoay chuyển cực nhanh, không kịp phòng bị bắt được sát khí mạnh mẽ.

La bàn trong tay Cốc Hư cũng đang chuyển động, vị trí chỉ điểm ban đầu vốn là chỗ ở của hồn thể Trác Thanh, bây giờ lại chỉ về mình.

Chính xác mà nói, là đằng sau ông ta.

Cốc Hư trầm giọng nói: "Là Quỷ Vương!"

Sát khí mạnh như thế, phản ứng đầu tiên của tất cả thiên sư đều là Quỷ Vương.

Song, ngay khi Cốc Hư xoay người, trông thấy một con quái vật khổng lồ[3] xuất hiện trước mặt.

[3] Gốc là 庞然大物 /bàng nhiên đại vật/: thành ngữ Trung Quốc để chỉ một vật/con gì đó to lớn, khổng lồ.

Trông nó rất xấu xí, hình dạng như dã thú, trên thân bao phủ vảy và bộ lông lộn xộn, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn ra dáng vẻ đại khái, ba con mắt khổng lồ đỏ tươi lại càng rõ rệt.

Sát khí ngút trời đúng là bắt nguồn từ cự thú phía trước, nó cúi đầu xuống, xem xét thiên sư trước mặt.

Cốc Hư khiếp sợ không thôi, dưới chân không khỏi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

"Là ngài......" Cuối cùng ông ta cũng tìm được âm thanh của bản thân, run lẩy bẩy hô to: "Uế......"

Là Thần Hỗn Độn, Uế Thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.