Bạch Minh lùi nửa bước về phía hành lang, để tránh bị Diệp Quyết chạy tới va phải, đốt ngón tay trỏ gã ấn vào gọng kính đẩy nhẹ lên, mỉm cười chờ đối phương lên tiếng trước.
Diệp Quyết dừng lại đúng lúc trước mặt gã, mái tóc vàng bồng bềnh theo động tác của anh mà run lên vài cái, giống hệt như một bé thú nhỏ lông xù, giọng điệu không giấu được vẻ kinh ngạc: "Anh ơi, anh đến vào sáng nay sao? Anh có mệt hay không? Mẹ đã bảo anh mang cho em những gì thế?"
Không chào hỏi nhiều, Diệp Quyết vươn tay về phía trước và đi thẳng vào chủ đề. Rõ ràng là anh đã sẵn sàng nhận quà sau khi nói chuyện với gia đình ngày hôm qua.
Bạch Minh cảm nhận được sự chào hỏi qua loa của Diệp Quyết, có chút không vui nhướng mày, nhưng nụ cười trong mắt gã càng đậm hơn, gã nhìn đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của Diệp Quyết trong vài giây, vẫn bị đánh bại.
Gã móc chiếc túi giấy đáy trắng có hoa được đóng gói tinh xảo vào ngón tay của Diệp Quyết, vò đầu đối phương một cách không mấy dịu dàng: "Cảm ơn vì đã lấy lệ quan tâm, anh không mệt."
Diệp Quyết tự biết mình sai, chột dạ đẩy đẩy mắt kính, nhe răng cười rạng rỡ lịch sự nhất với Bạch Minh, nỗ lực đục nước béo cò(*): "Không phải lấy lệ, mà là chân thành."
* 浑水摸鱼 (đục nước béo cò): Câu cá trong vùng nước gặp khó khăn là một thành ngữ Trung Quốc, xuất phát đầu tiên từ "Ba mươi sáu chiến lược".
Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-an-va-khong-duoc-lam-nung/2898985/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.