Nó được hộ tống tới tận giường. Đó cũng là lúc tất cả mọi người trong nhà có mặt đông đủ từ giúp việc tới quản gia và mami nó.
‘’ Trời, thật không thể tin được là con bé lại như vậy, nó không thèm gọi điện cho ta lấy một lần. Cảm ơn con nhé, không có con ta không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nữa.’’ – mẹ nó cảm ơn Dô ríu rít
- Vâng không có gì đâu ạ. Con chỉ đi ngang qua thôi
- Mà con tên là gì ý nhỉ?
- U...um.... cô cứ gọi cháu là Dô ạ.
- Vậy thì Dô, con muốn ta trả ơn con thế nào?
- Cô không cần khách sáo đâu ạ. Trả ơn nghe to tác quá, con không dám.
- Khoan. Ta nghe giọng con quen lắm, có phải con đã từng gặp ta ở đâu không?
- Dạ. Chắc chưa đâu ạ.
- Vậy à, chắc ta nhầm lẫn con với một người.
- Vâng.
- Con có muốn một điều gì từ gia đình ta không?
- .......không ạ.
- Vậy ta cho 2 yêu cầu nhé. Khi nào muốn giúp đỡ cứ tới nhà chúng ta nhé.
- Um...... thôi ạ
- Nhận đi không cô giận đấy.
- Vâng ạ.
- Quản gia, tiễn khách.- mami nó hét lớn
Mặt Dô mắt chữ A mồm chữ O, không hiểu trong màn đối thoại Dô đã phảm phải điều gì mà đã bị đuổi thẳng cẳng như vậy.
- Nhà ta không thể để một người lạ mặt ở lại qua đêm, nhất là một người con trai. Con thông cảm cho ta nhé.
- Vâng không có gì đâu cô.
Dô bước ra khỏi ngôi nhà như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai/99764/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.