Edit & Beta: mkhoi
Tống Khải quỳ ở thư phòng một ngày một đêm.
Anh từ trước đến nay chưa từng hạ mình, bất kể có đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, thậm chí là bản thân chịu các vết thương lớn nhỏ, tập bóng vất vả, hay áp lực của cả nước… Dù gặp tình huống gì, trong mắt anh, chưa bao giờ có hai chữ nhượng bộ. Nhưng lúc này, anh tự nguyện quỳ gối.
“Con muốn chung sống với Lăng Tâm.” Mặc ba anh mắng chửi thế nào, thậm chí còn đánh anh, anh là một người cao lớn cứng cỏi, một người đàn ông tinh thần kiên cường, không chống đỡ cũng không giải thích, có nói đến mấy, cũng chỉ có một thỉnh cầu.
“Không được!” ông Tống đang nổi giận, từng chữ hét trước mặt anh. “Mày làm như thế không thấy có lỗi với ba mẹ của Lăng Tâm sao? Không thấy có lỗi với ba mẹ mày sao? Tao muốn mày chăm sóc con bé, như chăm sóc cho em gái, mày lại, lại làm ra chuyện này!”
“Nhưng, em ấy không phải em gái con.” Tống Khải ngắn gọn cự tuyệt.
“Phải! Nó là con gái tao, dĩ nhiên là em gái mày!” Ba anh nổi trận lôi đình.
Ông bỏ ra ngoài, để lại anh trong phòng. Tống Khải vẫn quỳ ở đó, không có ý định đứng lên.
Cũng như anh không có ý định trốn tránh. Chuyện vỡ lỡ ra, anh sẽ gánh chịu tất cả. Anh chỉ muốn có Lăng Tâm, chỉ đơn giản vậy. Ba mẹ không thông cảm từ đầu đã trong dự liệu, anh tin mình có thể chịu đựng.
Cũng như huấn luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-tinh-nhan/2107195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.