Lăng Ngạo đẩy Hiên Viên Cẩm khỏi người, tên này cực không thỏa mãn. “Tử Trúc, ta đã rất lâu không ôm ngươi, để ta ôm.” Ngữ khí giống như hài tử không được ăn kẹo, âm mũi nồng đậm lộ rõ sự bất mãn của hắn. “Như vậy không gọi là ôm, là áp.” Lăng Ngạo không hảo khí tặng cho hắn một cùi chỏ. Hiên Viên Cẩm nghiêng người tránh, rồi kéo y ôm chặt. “Ngủ đi.” Hiên Viên Cẩm đặt cằm lên đỉnh đầu y, vây chặt y, ôm người đi ngủ. Tiểu cường nhờ vào lực sinh mạng ngoan cường mà sống được tiếp, khi Tô Dục mở mắt, nhìn thấy gương mặt khá tương tự mình, nội tâm đột nhiên rất an ổn. Hắn cho rằng hắn không thể sống sót, cho nên trước khi chết, bất luận thế nào hắn cũng phải gặp y một lần. Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn Tô Dục, thấy khi hắn mở mắt ra liền một mảng mê mang, thấy được khi hắn nhìn rõ là mình, trong mắt thoáng qua một tia an ủi. Nhưng y không có tâm tình đi nghiên cứu ánh mắt, y bưng chén dược trên bàn, đi tới dìu đầu Tô Dục lên. Ngay cả chữ uống cũng không nói, Tô Dục ngoan ngoãn mở miệng uống hết dược. Kỳ thật Lăng Ngạo rất bội phục người có thể uống thang dược đắng thế này, giống như hắn uống một mạch. Thấy Tô Dục tỏ vẻ ngoan, y liền nuốt lại mấy lời hung tàn đã ra tới miệng. “Ngươi bị thương, gần tới đây yên ổn một chút.” Đây là nhắc nhở cũng là cảnh cáo. Chỗ của bọn họ không phải là trại tị nạn, không phải hắn muốn tới là tới, còn gây chuyện y sẽ ném hắn đi. “Được.” Tô Dục rất nghe lời đáp một tiếng. Lăng Ngạo còn hơi tức giận. “Đừng mãi nói mấy lời dễ nghe, rồi sau đó lại quên. Mạng là của ngươi, ngươi không muốn trân trọng, người khác cũng không có biện pháp.” Tô Dục không phản bác, chỉ là nhìn chăm chăm y, giống như muốn khắc y vào lòng. Lăng Ngạo vô thức rờ cổ, nơi đó có vết cắn đỏ hồng của Hiên Viên Cẩm, mặt liền đỏ như thủy triều, dặn dò một tiếng rồi vội bỏ đi. Tô Tử Trúc mỗi ngày đều phải vận công điều tức, tên râu sơn dương cho y uống dược hoàn kia là để tăng cao công lực của y, tuy y vẫn chưa sử dụng qua, nhưng mà, cứ cảm thấy sau khi vận công, thân thể trở nên đặt biệt nhẹ bổng. Đối với tình huống này, Lăng Ngạo rất vui. Hiên Viên Cẩm phát hiện y đang vận công thì rất kinh ngạc, liền hỏi nguyên do. “Võ công của ta là bị người ta phong bế, nếu không ngươi cho là ta sẽ để ngươi ức hiếp sao?” Y không muốn lôi tam vương gia ra, những ân oán này, càng kéo càng nhiều, vẫn không nói thì tốt hơn. “Tô Tử Trúc, ngươi che giấu thật đủ sâu, ngay cả ta cũng giấu.” Hiên Viên Cẩm có chút buồn bực, ngay cả chuyện quan trọng như binh phù hắn cũng đã nói với y, nhưng chuyện y biết võ công cho tới hiện tại mới nói cho hắn biết. “Hiên Viên Cẩm, ngươi bớt bày vẻ mặt thúi đó cho ta xem. Ta ở bên cạnh ngươi bao lâu, ta trúng chung độc bao lâu, sao ngươi không nói ta giấu ngươi a?” Lăng Ngạo gầm lên, dọa Hiên Viên Cẩm ngây ra. “Ngươi trúng chung độc?” Hiên Viên Cẩm làm sao cũng không thể ngờ Tô Tử Trúc vẫn luôn mang một thân trúng độc lưu lại bên cạnh mình. “Khi ta ở chỗ của tam vương gia, bên cạnh hắn có một người rất lợi hại, nói võ công của ta bị phong, hơn nữa còn trúng chung độc, không chết đã là không tồi, tính tình đại biến cũng rất bình thường.” Lăng Ngạo nửa thật nửa giả, cố gắng làm cho Hiên Viên Cẩm không còn so sánh giữa y và Tô Tử Trúc trước kia. “Cho nên ngươi quên rất nhiều chuyện, tính tình cũng hoàn toàn bất đồng. Trách không được.” Hiên Viên Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo hỏi: “Vậy độc của ngươi có phải đã giải hết rồi?” “Chắc là đã giải, người vốn nên chết hiện tại vẫn sống, mạng này là nhặt về, sống một ngày lợi một ngày.” Lăng Ngạo nói xong ngẩng đầu nhìn trời, vô hạn cảm khái. “Tử Trúc, trước đây ủy khuất cho ngươi rồi.” Chuyện quá khứ hắn cũng không muốn truy cứu, Tử Trúc rốt cuộc đem binh phù cho ai, hắn cũng không muốn biết, hiện tại Tử Trúc ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Dù sao hắn đạt được Tử Trúc, mà người đó chẳng qua chỉ đạt được một quân cờ. “Đã là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc nữa.” Lăng Ngạo tựa đầu lên vai Hiên Viên Cẩm, hai người sóng vai mà đứng, một chút cũng không cảm thấy không hợp, ngược lại có một mỹ cảm dị thường. Chớp mắt đã tới mùa hạ, Lăng Ngạo lại cảm thấy vô vị. Liền gọi Tô Dục đi tới đầm nước gần đó bắt cá. Hiên Viên Cẩm phải luyện binh, cũng không có nhiều thời gian bên y, liền tùy y đi, dù sao cũng không đi xa. Đầm nước không tính là sâu, cũng chỉ hai ba mét, bên trong cá không nhiều, nhưng vị đạo tươi ngon, đặc biệt thích hợp hầm canh. Tô Dục từng tới bắt hai lần hầm canh cho y, y muốn ngừng cũng không được đâm ra yêu thích loại cá này, ba năm ngày lại muốn tới bắt. Lăng Ngạo thoát y phục, chỉ còn lại một cái tiết khố, bùm một tiếng nhảy vào nước, làm sinh vật dưới mặt nước bị giật mình, sau đó bắt đầu vì canh cá mà nỗ lực. Tô Dục đứng ở đó, trước mắt vẫn toàn là hình ảnh thân hình y với điểm điểm hồng ngân, hắn cảm thấy khó chịu vì chuyện này, nhưng điểm điểm nhỏ đó sao lại chói mắt như thế? “Này, ngươi xuống đây đi!” Lăng Ngạo ném một con cá lên, đập vào Tô Dục đang phát ngốc, hắn dù sao võ công không tồi, chỉ hơi né một cái con cá đã văng ra sau lưng. “Phát ngốc cái gì, nhanh xuống đây bắt cá cho lão tử!” Lăng Ngạo nói xong liền hít một hơi rồi trầm xuống tiếp. Tô Dục thoát y phục, vội nhảy xuống nước, để che giấu hạ thân đã trương lên. Hắn biết rõ không thể, nhưng vẫn sinh ra tham niệm. Trong nước, Tô Dục luôn bơi theo sau lưng y, lo lắng y vạn nhất bị chuột rút rồi chìm. Cá đã bắt được không ít, Tô Tử Trúc thỏa mãn leo lên bờ, ngồi trên bãi cỏ sưởi nắng cho khô người. Tô Dục ngồi xuống ở vị trí cách thật xa, dùng cỏ kết thành dây, cột cá thành xâu. “Tô Dục, ngươi là người trong giang hồ sao?” Lăng Ngạo ngồi xuống, miệng còn ngậm một cọng cỏ khô. Tô Dục không ngừng tay, nhưng lắc đầu. “Vậy ngươi là người quan gia?” Lăng Ngạo tiếp tục hỏi, hắn lại lắc đầu. “Vậy thì thật lạ, ngươi không phải người trong giang hồ, thì không thể có thù gia gì, ngươi không phải người quan gia, cũng không thuộc về môn nào phái nào, ngươi thân mang thương tích, không phải là do tự mình làm ra đó chứ?” Tô Dục bận rộn xâu cá, vẫn lắc lắc đầu. Lăng Ngạo phốc một cái đứng bật dậy, đi tới trước mặt Tô Dục đang khom lưng xâu cá, một cước đạp lên mu bàn chân hắn. “Ngươi cũng phải nói chuyện chứ?” Hỏi nửa ngày, ngay cả rắm cũng không thả, có thể khiến người ta không bực bội sao. “Ta phải giết một người.” Tên không thích nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng, Lăng Ngạo vừa nghe người ta mở miệng, liền hứng thú dán vào tiếp tục hỏi. “Người ngươi muốn giết rất lợi hại sao?” “Ân.” Cuối cùng xâu xong cá, lát nữa xách về là được. Tô Dục dứng lên đi rửa sạch vị tanh của cá, Lăng Ngạo nói sau lưng hắn: “Bất kể ngươi muốn giết ai, tính mạng của ngươi là do ta cứu, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được phép chết, nghe thấy chưa?” Tô Dục ân một tiếng, Lăng Ngạo mới thỏa mãn. Mặc lại từng kiện y phục lên người, sao không dễ mặc như tây trang chứ, quần rộng, ngoại sam lớn, tay áo cũng bự, cổ áo chỉnh không tốt thì nghiêng xẹo khó coi. Tô Dục thấy y chiến đấu cực khổ với mấy kiện y phục, liền đi tới bên cạnh, giúp y chỉnh lại cổ áo, rồi chỉnh vạt áo trước, thay y thắt lại dây lưng. “Ha ha, cảm ơn a.” Lăng Ngạo rất lễ mạo cảm tạ. Tô Dục cười cười, vui vẻ xách cá, khi hai người trở về doanh trướng, thì phát giác bầu không khí có chút thấp trầm, âm tàng như bão tố sắp đến. “Ngươi đi hầm canh, lát nữa ta tới chỗ ngươi uống, hầm nhiều một chút.” Lăng Ngạo phái Tô Dục đi, rồi mới bước nhanh vào doanh trướng. Vừa vén rèm lên, thì thấy Hiên Viên Cẩm quỳ ở đó, một lão đầu niên kỷ gần thất tuần thở phì phò đi tới đi lui. Lão nhân đó thấy y thì dừng bước, trên trên dưới dưới đánh giá y vài cái, mới khinh thường hỏi: “Ngươi chính là Tô Tử Trúc?” Lăng Ngạo thấy Hiên Viên Cẩm quỳ ở đó, đoán người này nhất định là trưởng bối của Hiên Viên Cẩm, liền bày ra một nụ cười cung kính đáp: “Chính là vãn bối.” “Trừ tướng mạo khá được, lại không thể sinh dục, có cái gì tốt?” Lão đầu cực kỳ phản cảm, căn bản không xem Lăng Ngạo ra gì. Nếu ngươi không tôn trọng ta, ta cũng không tất yếu chịu đựng cơn tức giận của ngươi. Lăng Ngạo kéo ghế ngồi xuống, lại tự rót cho mình một ly trà. “Nữ nhân lại có cái gì tốt, chẳng qua là có thể sinh hài tử.” Lăng Ngạo uống trà xong, nhuận cổ họng, mới bắt đầu phản bác. Hiên Viên Cẩm vẫn quỳ, không ngẩng đầu, không dự tính ngăn cản, cũng không dự tính giúp đỡ. Lăng Ngạo liếc xéo nhìn hắn, gia hỏa này, không mang ý gì tốt. “Các ngươi đây là trái với luân thường!” Lão nhân gia tức giận, dựng râu trừng mắt. “Chúng ta là tự nguyện, liên quan rắm gì tới người khác? Lại nói, chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của mình, nếu cảm thấy chúng ta chướng mắt, thì đừng nhìn chúng ta là được, làm quái gì đi quản chuyện trong nhà của người ta?” Lăng Ngạo không chuẩn bị bày ra bộ dáng văn nhân nhã sĩ gì, y chính là một thô nhân, tự nhiên nói chuyện cũng rất thô tục. Mặt lão đầu tử đỏ bừng, hai nam tử ở bên nhau vốn chính là chuyện không được thế nhân tiếp nhận, y không trốn không tránh cũng thôi đi, còn nói những lời thô tục không chịu nổi như thế, thật sự là đồ không giáo dưỡng. “Ngươi, ngươi…” Lão đầu tử tức phát nghẹn, nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu nào để hình dung y. “Ta chính là như vậy, Hiên Viên Cẩm cũng thích ta như vậy.” Lăng Ngạo nhíu mày đối kháng với lão đầu, so mắt sáng, ta không thua ngươi. Một lúc sau lão đầu tử đạp một cước lên người Hiên Viên Cẩm đang quỳ, tức giận mắng: “Ngươi là đồ kém cỏi, mắt mù rồi mới nhìn trúng thứ không có giáo dưỡng này.” Nói rồi lại nhấc chân muốn đạp, Lăng Ngạo cũng không cản, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, liên quan gì tới y, Hiên Viên Cẩm cũng không phải hài tử, hắn có chừng mực. “Sư bá! Là ta có lỗi với Ngọc Hà, hủy hôn nhân này, ngươi đánh đi!” Hiên Viên Cẩm rướn thẳng lưng, một bộ khẳng khái không sợ hãi. “Ngươi đồ súc sinh!” Lão đầu cũng thật sự đạp xuống, một cước đạp Hiên Viên Cẩm bay ra, Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ liền chạy về chỗ Hiên Viên Cẩm, kéo y lại, ôm vào lòng. “Ngươi ngốc sao? Mẹ nó, ngươi muốn chết cũng được, lão tử có thể đi tìm người khác, nhưng ngươi bán sống bán chết, mẹ nó vậy không phải là hại ta sao?” Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ, kéo cổ áo Hiên Viên Cẩm lại cho một bạt tai. “Xem đi, ngươi còn chưa có gì, y đã mong ước tìm người khác rồi. Loại người ái mộ hư vinh như vậy ngươi còn muốn làm gì?” Lão đầu tử đứng một bên châm dầu vào lửa, Lăng Ngạo hung hăng trừng qua. “Chuyện của hai chúng ta, ngươi dù là trưởng bối cũng đã quản quá nhiều rồi.” Lão đầu tử vừa nghe y đem loại quan hệ không bình thường này nói một cách thuận miệng như vậy, tức tới mức dựng râu, chỉ vào Lăng Ngạo mắng: “Yêu nghiệt!” Lăng Ngạo cũng không phản đối, dù sao gương mặt này của y, chính là đủ yêu nghiệt, nếu không có thể cột chặt Hiên Viên Cẩm sao. “Ngươi tự mình nghĩ rõ ràng, ta đi uống canh.” Lăng Ngạo ném lại Hiên Viên Cẩm, tự mình đi uống canh hầm. Khi ra khỏi cửa thì nghe thấy lão đầu tử gầm thét. “Xem đi, ngươi nhìn trúng thứ không hiểu tôn kính trưởng bối, không hiểu lễ nghĩa liêm sĩ như vậy sao?” Lăng Ngạo không lên tiếng, chỉ cố bước nhanh thêm, y ghét nhất loại chuyện này phát sinh. Phản đối của người nhà khiến y rất khó chịu. Y chẳng qua chỉ thích một nam nhân, tại sao những người này đều cảm thấy chuyện họ làm là thiên lý khó dung? Đóng cửa sống cuộc sống của mình, y không trộm cũng không cướp, nhưng lại giống như con chuột chạy ngang đường, bị người người đánh chửi. Lăng Ngạo đi tới chỗ Tô Dục, tức phì phò cũng không có khẩu vị gì, trước múc hai chén uống sạch. Mới cảm thấy hàn ý trước dó dâng lên từ trong tim đã hơi hơi giảm xuống. “Tô Dục, ngươi nói thích một người, muốn cùng người đó bên nhau. Tại sao có người phản đối?” Lăng Ngạo cũng không trông mong Tô Dục có thể đáp lời, y chỉ xem như đang tự lẩm bẩm. “Vì không hợp tâm tư của người phản đối.” Tô Dục thật sự trả lời. Đúng a, y là một nam nhân, không thể sinh hài tử, nếu dẫn y ra, sẽ bị người ta sỉ vả. Hiên Viên Cẩm vì y cự tuyệt một nữ nhân, cho nên người ta không nguyện ý, đang trừng phạt tình cảm của họ, vừa mắng vừa khinh thường bọn họ. “Lão tử không trộm không cướp, quang minh chính đại làm người, muốn cùng ai bên nhau liên quan gì tới họ?” Tức rồi, mẹ nó, đồng tính luyến thì sao? Đồng tính luyến cũng là người, tim cũng đỏ, máu cũng nóng, bị thương cũng biết đau. “Không liên quan gì tới họ, ngươi thật sự vui vẻ là được.” Tô Dục cuối cùng nói được câu này khiến y cảm thấy dễ chịu, Lăng Ngạo uống canh cá, y chẳng qua chỉ hy vọng cuộc sống của mình có thể giống như bát canh này, thanh thanh đạm đạm, không hy vọng bỏ quá nhiều nguyên liệu, khiến y và Hiên Viên Cẩm phải tới mức máu tươi dầm đề rồi mới cho ở bên nhau, đó không phải là yêu nữa, mà là liếm vết thương cho nhau. “Đúng, liên can gì tới bọn họ!” Y không vướng không bận, có gì phải lo lắng. Y không tin, ai còn có thể làm gì y. Tối Lăng Ngạo về phòng, Hiên Viên Cẩm đang ngồi trên giường tự bôi dược cao lên miệng vết thương, dưới sườn bầm một mảng lớn. Lăng Ngạo lặng lẽ đi tới, cầm lấy hộp dược cao nhẹ nhàng xoa nắn, một dấu chân xanh tím sau lưng nói rõ lão đầu đó dùng lực lớn thế nào. “Hắn là sư bá của ta, luôn đối với ta rất tốt. Ngọc Hà là nữ nhi của hắn, từ nhỏ cùng ta trưởng thành, cũng coi như là thanh mai trúc mã.” Hiên Viên Cẩm một năm một mười nói hết chuyện cho y nghe. “Ngọc Hà năm nay mười sáu, đã đến tuổi nên gả đi, sư phụ của ta từng hy vọng chúng ta có thể thân càng thêm thân, khi ta còn nhỏ, căn bản không hiểu tình cảm, tất cả đều do sư phụ sắp đặt.” “Đừng nói những thứ này nữa, ngươi nói với ta ngươi dự tính thế nào đi.” Thanh âm Lăng Ngạo lành lạnh, hôm nay y đã nhìn ra, Hiên Viên Cẩm đứng bên phía y, nhưng lại không muốn tổn phương phía kia, chuyện này muốn làm hai bên đều mãn ý, rất khó. “Ta sẽ không ly khai ngươi.” Hiên Viên Cẩm do dự một chút, câu phía sau không nói ra. Lăng Ngạo ném hộp dược cao lên bàn, vén y phục bỏ đi. “Ngươi đi đâu?” Hiên Viên Cẩm vội kéo y lại hỏi. “Ta không ngủ chung phòng với kẻ nhược phu.” Lăng Ngạo giãy khỏi tay hắn muốn đi. Hiên Viên Cẩm nào có thể cho y đi như vậy, nếu thật sự ra khỏi gian phòng này, chuyện giữa bọn họ sẽ bị kết lại. Kéo mạnh Lăng Ngạo áp dưới thân, đổ ập xuống hôn từ mặt thẳng xuống dưới. “Tử Trúc, Tử Trúc…” Một tiếng tiếp một tiếng gọi tên y, Lăng Ngạo không vui, co chân đá hắn. “Tử Trúc, ta sẽ không ly khai ngươi.” Hiên Viên Cẩm dùng sức áp chặt y, thở dốc nói: “Ta yêu ngươi, đến chết cũng không phân khai ngươi.” Động dung rồi, người mình thích nói ra lời như vậy, y sao có thể không động dung. Lực giãy dụa cũng nhỏ đi, Hiên Viên Cẩm lại hôn mạnh xuống, lần này là dịu dàng mang theo thương tiếc nồng đậm, từng chút chút hôn lên mỗi tấc da thịt của y. Sáng hôm sau lão dầu tử đập cửa phòng họ, sau khi bắt gian tại giường chỉ vào một thân đầy dấu vết của Lăng Ngạo chửi to: “Ngươi là đồ hồ ly tinh, sao có thể không biết liêm sỉ tới mức này? Thân là nam nhân nhưng một chút nam tử khí khái cũng không có, khiến mặt mũi của gia đình ngươi cũng mất sạch theo! Cha ngươi sao lại không bóp chết đồ bất hiếu tử như ngươi?” “Ngươi đừng cậy già mà lên mặt! Cha ta có bóp chết ta không, liên quan gì tới ngươi? Ta thích nằm dưới thân ai thì nằm dưới thân người đó, ta nguyện ý!” Lăng Ngạo hận nhất người khác nhắc tới người nhà của y, cha mẹ đương thời của y cũng vì chuyện y thích nam nhân mà ồn ào rất lâu, vĩnh viễn đều là cái xương mắc trong cổ y, thời gian lâu rồi, không đụng không đau, nhưng một khi có người đụng tới, thì sẽ khiến y đau tới thở không nổi. “Cho dù lão tử đi làm thiếp đó cũng là chuyện của bản thân lão tử, không tới phiên người ngoài quản!” Lăng Ngạo tức lên, miệng không chắn lại, đem nộ hỏa trong lòng toàn bộ phát lên người sư bá của Hiên Viên Cẩm. Lão đầu tử tức giận mặt một trận xanh một trận trắng, cuối cùng ho sù sụ chỉ vào Hiên Viên Cẩm mắng: “Đồ không tiền đồ!” Hiên Viên Cẩm cũng không ngờ được Lăng Ngạo sẽ tức giận như vậy, cũng không thể ngờ y lại mắt vô tôn trưởng chửi đổng lên với sư bá của mình như vậy, nhất thời không thể phản ứng. Đợi khi lòng bàn tay của sư bá đánh lên mặt Lăng Ngạo hắn mới hồi thần. “Sư bá, Tử Trúc tính tình hải tử, ngài đừng không kiến thức như y.” Lăng Ngạo không ngờ tốc độ của lão đầu tử này lại nhanh đến thế, mới chớp mắt, hắn đã đến trước mặt mình còn cho mình một bạt tai. Phun ra máu đọng trong miệng, dùng mu bàn tay lau sạch vết máu đọng. Đẩy Hiên Viên Cẩm ra, xuống giường, mặc lại từng kiện y phục. “Hiên Viên Cẩm, chuyện giữa hai sư chất các ngươi đừng kéo ta vào, càng đừng kéo tới cha ta, đến lúc đó đừng trách ta trở mặt.’ Y né người đi khỏi, chờ xem thử Hiên Viên Cẩm có thể xử lý tốt chuyện này không, y cũng có thể biết nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu trách nhiệm. Giữa thân nhân và y, rốt cuộc bên nào nặng bên nào nhẹ. Trừ binh doanh này ra, y thật sự không biết mình còn nơi nào có thể đi. Trong thế giới của y trừ Hiên Viên Cẩm và tam vương gia hình như không còn người nào khác, tính ra người thân mật cũng chỉ có hai người này. Đối với chuyện gặp phải phản đối, y không muốn sóng vai tác chiến với Hiên Viên Cẩm, đây là chuyện Hiên Viên Cẩm nên giải quyết, y chỉ cần đứng sau lưng hắn lặng lẽ khích lệ hắn, đợi khi hắn giải quyết hết tất cả quay đầu lại, thì y đang ở đó chờ đợi hắn. Như vậy là đủ rồi. Y không phải trốn tránh tr ách nhiệm, nếu là cha mẹ của Hiên Viên Cẩm, y tuyệt đối sẽ không như vậy, chỉ cần Hiên Viên Cẩm ý chí kiên quyết, cho dù bảo y quỳ xuống cầu bọn họ cũng được. Nhưng lão đầu tử này, hắn muốn đuổi y đi, để nữ nhi của hắn ngủ trên vị trí của y, bảo y làm sao bày ra tính khí tốt đẹp? Mẹ nó, hôm nay sao phiền như vậy, lão gia hỏa đó chừng nào mới ly khai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]