Chương trước
Chương sau
Mắt Lăng Ngạo trừng thật to, tam vương gia sao lại tới đây? Hiên Viên Cẩm lúc này không ở bên cạnh, tên đó đi đâu rồi?
“Đang tìm Hiên Viên tiểu nhi? Hắn lúc này tự mình khó bảo toàn rồi, đừng tìm nữa.” Tam vương gia vẻ mặt tự tin nắm chắc trong lòng bàn tay. Lăng Ngạo sầm mặt, Hiên Viên Cẩm dù sao cũng là BF của y, hắn xảy ra chuyện sao y có thể không lo lắng?
“Vương gia đã lâu không gặp, vừa gặp liền cho Tử Trúc kinh hỉ.” Lăng Ngạo cầm hồ lô đường cắn một cái, vừa nhai vừa nói: “Vương gia sẽ không phải là xảo ngộ cùng Tử Trúc chứ?”
Ngay cả ánh mắt cũng khinh khi không cho hắn, lão già mà không mệt này trong bụng toàn nước bẩn, chiếm mẹ của người ta, còn nhớ mong nhi tử người ta. Già mà không cần mặt mũi. Tuy cái tên già không cần mặt mũi này đối với mình không tồi, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
“Tử Trúc, ngươi đang tức giận với bổn vương gia sao?” Tam vương gia xuống ngựa, đứng bên cạnh Lăng Ngạo.
“Vương gia, ngài là vương gia cao cao tại thượng, Tử Trúc chẳng qua là một kẻ bố y, sao dám tức giận với vương gia?” Lăng Ngạo nhớ ngôn từ trong phim đều là dùng như vậy, hơn nữa đoạn cẩu huyết này cũng đích thật xuất hiện.
“Còn nói không tức giận? Vẻ mặt đã tức đến đỏ hồng rồi.” Tam vương gia nói rồi vươn tay về phía Lăng Ngạo, Lăng Ngạo thấy tránh không được liền nhét hồ lô đường cho hắn: “Vương gia nếm thử.”
Tam vương gia cũng không vì y không cho mình tiếp cận mà tức giận, nhận lấy từ tay Lăng Ngạo, bỏ hồ lô đường đã ăn được một nửa vào miệng.
“Rất ngon. Tử Trúc đã cắn qua thì càng ngon hơn.”
Lăng Ngạo vẻ mặt hắc tuyến, gia hỏa này thật đủ buồn nôn. “Vương gia, ngài lần trước đã đáp ứng Tử Trúc, chuyện hồi phục võ công cho Tử Trúc, sẽ không quên mất rồi đi?” Lăng Ngạo vẫn nhớ rõ chuyện này, vạn nhất là thật, y cũng có thể trở thành đại hiệp gì đó, nếu không thành, thì chẳng qua là duy trì hiện trạng. Dù sao tam vương gia tự mình đưa tới cửa, y cũng không cần đặc biệt hỏi chuyện này.
“Tử Trúc, chuyện bổn vương gia đáp ứng ngươi có khi nào nuốt lời chưa?” Tam vương gia tiến tới một bước, nhẹ giọng nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, theo ta.”
Tam vương gia đi đằng trước, Lăng Ngạo ngó trái ngó phải, không nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Cẩm. Lòng thầm mắng, rõ ràng trước đó còn ở bên cạnh, mới ngoảnh mông một cái đã không thấy, ngay cả nói một tiếng cũng không, chẳng qua chỉ đi mua một xâu hồ lô, hắn lại lạc mất mình. Đây đã không phải là lần đầu tiên, quả nhiên là trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, làm việc không chặt chẽ. Niên kỷ nhỏ chính là không đáng dựa, hạnh phúc nửa đời sau của lão tử còn phải suy nghĩ lại.
“Đừng tìm nữa, hắn không tới được.” Thanh âm của tam vương gia có chút nộ ý, Lăng Ngạo trề môi, lúc này mới không tình nguyện đi theo.
Tuy Hiên Viên Cẩm lại lạc mất y, nhưng hắn vẫn khá hợp ý y, dù sao Hiên Viên Cẩm không phải loại người ăn trong chén còn mong trong nồi. Tam vương gia nhất định có chủ ý gì với y, nếu không sẽ không nhân nhượng y hết lần này tới lần khác.
Lăng Ngạo đi theo tam vương gia tới một biệt uyển, đi tới trạch môn, Lăng Ngạo thầm nhớ đường đi, nhưng đi tới đi lui, đường này có chút không đúng. Nơi đây thiết kế theo kiểu ngũ hành bát quái, y đi tới choáng váng. Cuối cùng tiến vào một gian phòng, Lăng Ngạo đã mơ hồ.
Tiến vào phòng Lăng Ngạo cũng cúi đầu, thấy một cái ghế liền đặt mông ngồi xuống. Nghe được tiếng hút khí, lúc này mới ngẩng đầu lên. “Ta choáng đầu.”
Y trước giờ luôn muốn ngồi là ngồi, tam vương gia trước giờ cũng không bó buộc y. Hiện tại mấy người này hút khí gì chứ?”
“Choáng đầu thì trước tiên nghỉ ngơi đi.” Tam vương gia vẫn dịu dàng như vậy, dịu giọng ôn thanh nói. Lăng Ngạo muốn một ly trà định thần, không đi nghỉ ngơi. Không dễ gì mới ra khỏi cái nơi bao la bát ngát, y là đến giải khuây, muốn ngủ thì không bằng trở về rồi ngủ. “Vương gia, ngài gọi Tử Trúc đến, có gì thì nói đi.” Mục quang Lăng Ngạo khi đảo qua người trong gian phòng, khẩu khí bất thiện nói.
“Tử Trúc, ngươi thôi vô lễ với vương gia đi.” Một giọng nam nhân chói tai gầm lên. Lăng Ngạo chuyển mắt qua, một người trung niên để râu như con sơn dương, mày rậm mắt to, mắt rất có thần, đen như mực. Mặt mũi hung tợn mang theo chút tà khí, hai má hõm thật sâu giống hệt như người đã rất lâu chưa được ăn cơm.
Mặt mũi người này sao lại khó coi đến thế? Ốm, mắt lại rất lớn, còn cái mũi xấu xí, lại thêm chúm râu buồn cười. Ưu điểm này cũng biến thành khuyết điểm. Theo lý mà nói người khác nếu có ngũ quan thế này thì sẽ là bộ dáng tiên phong đạo cốt, sao hắn thì lại dung tục như vậy?
“Ngươi là ai nha?” Lăng Ngạo cũng thập phần không khách khí, không vui ta liền không thèm liếc ngươi.
“Phản rồi!” Tên râu sơn dương đó giơ tay muốn đánh, Lăng Ngạo thập phần không chí khí tránh ra sau lưng tam vương gia. Y từ sau lưng tam vương gia thò đầu ra, làm mặt quỷ với tên râu sơn dương. Ngươi đánh không được đâu, có bãn lĩnh ngươi đánh vương gia đi!
“Mặc sư phụ, chuyện này bỏ qua đi.” Tam vương gia mở miệng, tên râu sơn dương trừng mắt dựng râu rồi cũng thôi.
“Tử Trúc, ngươi ngay cả sư phụ của mình cũng quên mất sao?” Tam vương gia vừa mở miệng, Lăng Ngạo liền ngây ra. Mẹ ơi, sao y lại quên mất chuyện này, lão đầu tử này dám trách phạt y như thế nói rõ trước dây hắn nhất định là người nhận thức Tô Tử Trúc, hơn nữa còn quản được y. Hiện tại tốt lắm, y làm rối lên rồi.
Đừng gấp đừng gấp, phải nghĩ đối sách. Lăng Ngạo lập tức ngẫm nghĩ, trong đầu vẽ ra mấy chủ ý. Động não động não. Có rồi!
“Ta dựa vào cái gì phải nhớ?” Lăng Ngạo nghi vấn. Mọi người đều kinh ngạc. “Ta ở chỗ của Hiên Viên Cẩm đã từng chịu qua những gì các ngươi lại không biết, ta còn mạng đã là không tồi, các ngươi dựa vào cái gì mà liên tục chỉ trích ta?” Xin tha lỗi cho ta, Hiên Viên Cẩm, ta không phải cố ý dèm pha ngươi, cũng không phải muốn phỉ báng ngươi tác ác với ta, nhưng mà, ta không nói như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta a!
Tất cả mọi người yên lặng, tam vương gia mang vẻ mặt bị người ta ngắt vào phần thịt mềm, ngay cả tên râu sơn dương cũng nhất thời tiêu giận đi hơn phân nửa, dáng vẻ lên mặt nạt người của Lăng Ngạo khiến bọn họ nhất thời đều trở nên thấp bé. Y hồ nghi nhìn bọn họ, ở đây có sơ hở sao? Sẽ không phải là y nói bậy nói bạ lại nói trúng cái gì chứ?
Nửa ngày sau tam vương gia mới chậm rãi tiến tới, mở miệng: “Tử Trúc chịu nhiều khổ cực, đều là trách nhiệm của bổn vương.” Tam vương gia nói xong còn lau đi mấy giọt nước mắt như mụn cơm, khiến Lăng Ngạo rùng mình, thật sự muốn nói với hắn vài câu. Lão đại không còn nhỏ nữa, không lo ăn không lo uống, khóc cái gì!
Y tới từ một nơi thật xa, muốn trở về cũng không thể, nhân sinh không quen thuộc còn không có khóc. Lại nói, ngươi là một vương gia, có thể đừng đụng chút là nói sai này sai nọ, mặt mũi của hoàng gia đều bị ngươi làm mất sạch, một vương gia có thể phạm sai lầm đến vậy, ngươi làm đúng được bao nhiêu chuyện a?
“Vương gia, vì thiên hạ, phải hy sinh tiểu để thành đại a!” Tên râu sơn dương dìu vương gia đang tự mình thảm thương rơi lệ, đứng đó bừng bừng sôi sục khuyên nhủ.
A phi! Muốn hy sinh, ngươi hy sinh, đừng kéo ta vào, ta không phải cùng một bọn với ngươi, các ngươi muốn tạo phản, đừng liên lụy ta! Lăng Ngạo lùi về sau vài bước, kéo ra một chút khoảng cách với hai người này, phải phân cho rõ giới hạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.