Khi Lăng Ngạo trầm mặc, mục quang thanh lãnh, Hiên Viên Cẩm nói gì với y, y cũng chỉ nhíu mày, nửa khép nửa mở nhìn hắn một cái. Lúc này y và Tô Tử Trúc đã mất thần sắc giống hệt nhau, Hiên Viên Cẩm mấy ngày đầu còn có thể nhịn được, thời gian lâu dài, hắn cảm thấy người này tử khí nặng nề.
“Tử Trúc, ta mang ngươi đi bắt cá.” Đại quân nghỉ ngơi tại đây, Hiên Viên Cẩm hạ mình đề xuất ý kiến với y.
“Được.” Lăng Ngạo đặt quyển sách trong tay xuống, nhẹ xoa mắt, cổ ngữ quả nhiên khó đọc, mấy hôm nay ngày ngày học tập, vẫn có rất nhiều chữ không nhận ra. Lăng Ngạo rầu rĩ, sắc mặt khó tránh khó coi đi rất nhiều, Hiên Viên Cẩm cho rằng y vẫn không cao hứng, muốn dùng mọi biện pháp khiến y vui vẻ lại.
Nước rất lạnh, Lăng Ngạo rửa mặt, rồi cởi giày ngâm chân bên trong, thật thoải mái.
Hiên Viên Cẩm đang bắt cá, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, hai tay mò vào trong, từng chút từng chút tiếp cận con cá, bắt được rồi! Một con cá lớn hơn hai cân bị ném lên bờ. Tâm tư của Lăng Ngạo không đặt trên mặt này, nhìn dòng nước lưu chuyển, y xuất thần. Trong đầu toàn là cảnh tượng y sau này sống một mình, y phải làm sao? Cá cũng không biết bắt.
“Tử Trúc, Tử Trúc!” Gần đây Hiên Viên Cẩm phát hiện, Tử Trúc làm chuyện gì cũng đều không mấy để tâm, thường xuyên xuất thần. Nói chuyện với y, cả nửa ngày mới có phản ứng.
“Cái gì?” Lăng Ngạo thu thần trí lại, hỏi.
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ai-chi-tuong-sung/1350059/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.