Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Vào đi.
Cửa mở ra, cuối cùng Chu Mạn Như cũng xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Chu Mạn Như mặc quần áo ở nhà không mạnh mẽ như lúc ra ngoài. Cô hiền hòa hơn nhiều. Mái tóc ướt sũng xõa tung trên bờ
vai, xương quai xanh lộ ra càng thêm phần quyến rũ.
Tôi cứng đờ người đi vào nhà với tư thế tay nào chân nấy. Nhà của Chu Mạn Như không hoành tráng như hà chị Du, nhưng mỗi
góc đều giản dị, tự nhiên và ấm áp.
- Ngồi đi, muốn uống gì không?
- Nước sôi là được ạ.
Tôi gượng gạo nói.
Dù tôi đã phải nhắc mình không được căng thẳng, thế nhưng bộ não vẫn chẳng chịu nghe lời.
Tôi đang định tìm đề tài gì để nói cho không khí đỡ ngượng ngập thì Chu Mạn Như lại vào thẳng vấn đề luôn:
- Tôi từ chức rồi, ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành phố này, về sau chắc là không còn cơ hội để gặp nhau nữa.
- …
Chu Mạn Như vừa lên tiếng thì tôi đã ngớ ra. Cô hẹn tôi tới đây không phải để làm việc ấy với tôi sao? Sao diễn biến lại chẳng
giống tôi đoán gì cả thế này?
Thấy tôi không phản ứng gì, cô nói tiếp:
- Tôi không biết em có quan hệ gì với người đàn bà kia, song tôi biết em là người tốt, về sau đừng qua lại với cô ta nữa.
Cô nói mỗi một câu thì nỗi bất an trong lòng tôi lại lớn thêm một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115905/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.