Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Ở Ngũ Quang Thập Sắc, chị chưa bao giờ thấy gã trai bao nào dám kiêu ngạo như cưng.
Chị Du thổi móng tay với vẻ lơ đãng.
Thế nhưng câu này lại khiến tôi phải dừng bước.
- Nói đi.
Tôi nắm chặt tay, nỗi nhục nhã dấy lên trong lòng. Chị ta nói không sai, nhiệm vụ này mà chưa chấm dứt thì chị ta vĩnh viễn là
khách hàng của tôi, còn tôi vĩnh viễn là một thằng trai gọi, trừ khi tôi không cần hai mươi vạn đồng kia nữa.
- Ha ha, đừng nghiêm túc thế, chị ăn thịt được cưng hay sao?
Chị Du che miệng rồi bật cười thành tiếng:
- Chị chỉ muốn nhắc cưng đánh nhanh thắng nhanh đi thôi, nếu cứ kéo dài thì chẳng có lợi cho cả chị và cưng chút nào đâu.
Tôi nhìn chị Du đang mỉm cười mà lòng ngổn ngang trăm mối. Sao ban đầu tôi lại nghĩ giọng nói của chị ta êm tai cơ chứ? Đúng
là tôi mù mắt điếc tai mà!
- Chị chuẩn bị tiền cho đủ đi, trong vòng ba ngày tôi sẽ tới lấy!
…
Sau khi rời quán café Ấn Tượng Xưa, nỗi bất an trong lòng tôi lại dâng lên mãnh liệt. Trái tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực
chẳng chịu yên, như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi cơ thể tôi vậy.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Chính. Tôi không hiểu vì sao mình lại làm như thế, nhưng cứ cảm thấy nếu không làm gì cả thì
có một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115901/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.