Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, tôi cứ đi theo Chu Mạn Như.
Đi được nửa đường, Chu Mạn Như quay phắt người lại rồi quát lên giận dữ:
- Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ rồi cơ mà!
Tôi gật đầu rồi nhún vai đầy bất đắc dĩ:
- Ngại quá cô ơi, lần này em thực sự không có ý gì đâu.
- Thế sao em cứ đi theo tôi mãi thế?
Chu Mạn Như chống nạnh, không tin.
- Không phải em muốn đi theo cô, mà là em có mỗi đường này để về kí túc thôi!
Ý là, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Chu Mạn Như đỏ bừng mặt nhưng vẫn giả vờ trấn định ho khan hai tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ còn một quãng đường nhỏ nữa là chúng tôi về đến trường, đột nhiên có ba người xuất hiện từ trong bóng tối, vừa nhìn đã
thấy chẳng tốt lành gì.
- Các người là ai?
Thấy thế, Chu Mạn Như không run sợ như những người phụ nữ bình thường mà chỉ hỏi bằng giọng bình tĩnh.
- Bọn anh là người đến làm cưng sung sướng!
Một tên cao lớn trong số đó bước ra nói lời thô bỉ.
Nói đoạn, gã nhả điếu thuốc sắp hết trong miệng xuống đất rồi đạp tắt:
- Nhìn cũng đẹp đấy, thảo nào có thể dụ dỗ được đàn ông. Không biết tí nữa rồi cưng có bình tĩnh được thế nữa không đây?
- Anh có ý gì?
- Ý của anh chính là mời cưng nếm thử kĩ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115892/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.