Dịch: Lãng Nhân Môn
Trong phòng bao của Ngũ Quang Thập Sắc, chị Du trần như nhộng quấn riết người tôi như một con rắn, cơ thể uyển chuyển không ngừng ma sát dục vọng của tôi.
Tôi muốn đẩy chị ra, nhưng đôi tay lại chơi vơi chẳng biết đặt đâu trong không khí, dù chạm phải chỗ nào cũng như có luồng điện
truyền từ đầu ngón phóng thẳng vào lòng.
Một ly vang đỏ rót xuống từ cổ tôi, chiếc áo sơ mi vốn gần trong suốt dính chặt vào da. Rượu đỏ len lỏi theo làn da chảy xuống
bụng, từ từ lăn vào khu vườn cấm kị, phác họa nên khẩu súng đã nôn nóng lên nòng.
- Hì hì.
Chị Du cười khẽ bên tai tôi:
- Giả vờ đứng đắn làm gì, yêu chị đi!
Câu làm nũng pha lẫn hờn giận nuốt sống ý chí của tôi chỉ trong nháy mắt. Tôi thầm mắng một tiếng mỹ sắc mê người, rồi lại
cam tâm tình nguyện trầm mình chết đuối.
Sau cơn mây mưa, chị Du thở gấp trong lòng tôi:
- Chàng Khờ của chị, cưng tìm chị có chuyện gì?
Đến tận bây giờ tôi mới nhớ ra mục đích mình đến đây hôm nay, bèn kể lại cho chị nghe chuyện ở trường học lúc ban ngày. Tục
ngữ nói hay lắm, chỉ có đàn bà mới hiểu rõ lòng dạ đàn bà, nếu toi đoán không ra thì cứ nghe xem chị Du có cao kiến gì không
vậy.
- Cưng làm tốt lắm.
Chị Du suy ngẫm chốc lát rồi bảo:
- Chị cảm thấy chủ nhiệm hướng đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115884/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.