Dịch: Lãng Nhân Môn
Cái câu nói này mới thâm tình làm sao! Tôi âm thầm tán thưởng trong lòng.
- Tôi ủng hộ ông!
Hoắc Chính đấm tôi một phát:
- Ông yên tâm đi, tôi sẽ không nói bí mật của ông cho ai biết đâu!
Đến đêm, tôi gọi điện thoại hẹn chị Du tới Ngũ Quang Thập Sắc.
- Chàng Khờ của chị ơi, sao thế?
Chị Du cười tươi rói, tâm trạng tốt cực kì. Chị khẽ duỗi đôi chân ngọc rồi ngồi xuống ngay trên đùi tôi.
Tôi nắm đôi tay không ngừng thắp lửa của chị Du, đè nén cơn khát trong lòng rồi giả vờ tức giận nói:
- Đứng đắn chút đi, em tìm chị có chuyện nghiêm túc đấy!
- Ý cưng là chị không đứng đắn chứ gì?
Chị Du vẫn cười giả lả, chỉ có đôi tay là rút về:
- Đừng nói cưng tìm chị vì con điếm Chu Mạn Như kia nhé.
Chị nói một câu trúng tim đen, tôi nghèn nghẹn nơi cuống họng, bao nhiêu câu từ đã chuẩn bị sẵn chẳng thể thốt nên lời:
- Sao chị biết?
- Sao chị không biết được?
Chị Du vuốt ve hai má tôi:
- Trừ hớp hồn đàn ông thì con điếm kia còn biết gì đâu?
Ngón tay chị Du mơn trớn đến đâu thì mặt tôi mát lạnh đến đấy. Tôi hơi thất thần.
- Cưng không thích con điếm đó đấy chứ?
Chị Du áp sát tai tôi, thầm thì.
- Sao mà thế được!
Tôi thốt lên.
- Nhiệm vụ của cưng là khiến con điếm ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115881/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.