Dịch: Lãng Nhân Môn
Tôi ngắm đến ngây đần.
Không ngờ khi Chu Mạn Như cười lại xinh đẹp đến thế. Vẻ đẹp ấy hòa quyện với không khí lạnh nhạt quanh cô, như thể cả thế
gian này không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cô vậy.
Nếu không nghe chị Du và Hoắc Chính nói thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi một người phụ nữ đẹp như thế lại là đồ cướp
chồng người khác.
Tôi chọn một vị trí ngồi sau lưng Chu Mạn Như vì không muốn cô phát hiện ra mình, mặt khác, tôi cũng muốn xem chiêu khác mà
chị Du nói trong điện thoại rốt cuộc là gì.
Từng giây từng phút qua đi, café trong cốc tôi đã cạn, cả Chu Mạn Như cũng sắp sửa đứng dậy rời đi, thế mà tôi vẫn không thấy
chị Du đâu cả. Tôi thầm sốt ruột, không nhịn được mà gọi cho chị Du.
- Người ta sắp đi đến nơi rồi, bao giờ chị mới tới?
- Chị có bảo là chị sẽ tới đâu?
- Chị lừa em à?
Tôi tiếc tiền tách café kia đứt ruột. Thực tế thì tôi thấy café trong quán với café ngoài vệ đường chỉ khác nhau mỗi giá tiền mà
thôi.
- Chị lừa cưng bao giờ?
Chị Du cười khẽ:
- Chị còn đang chờ cưng dụ dỗ con điếm kia cơ mà.
- Thế sao chị…
Đang nói thì tôi khựng lại, bởi vì tôi nhận ra có vẻ “chiêu khác” của chị Du đã tới rồi.
- Tiếp theo trông vào cưng đấy.
Tút tút tút…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115879/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.