Dịch: Lãng Nhân Môn
Tôi chẳng khác nào con cá mắc cạn đang quằn quại, bèn không thèm làm bộ làm tịch nữa mà nói luôn:
- Chị tuốt em bắn rồi em nói cho!
- Xong liền!
Chị Du vươn đôi tay như ngọc ve vuốt khẩu súng đã lên nòng của tôi, chẳng bao lâu sau thì bao nhiêu đạn được đều phun ra cả. Không ít chất lỏng còn vẩy lên trên mặt và bên miệng chị.
Tôi nghĩ bụng toi rồi, chơi liều quá rồi, đang vắt não xem phải cứu vãn thế nào thì chị Du đã lên tiếng:
- Chàng Khờ à, cưng bắn nhanh thế, có yếu không đấy?
Chị Du lấy khăn tay ra lau mặt như thể chẳng hề để ý, đương nhiên là nếu chị không nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ tha ma bắt kia thì hoàn mỹ hơn nhiều.
- Cậu đây là tuyển thủ hạt giống bảy lần một đêm đấy nhé. Chỉ tại chị Du đẹp quá làm em mờ cả mắt thôi, chứ đổi thành người khác thì không có cái đãi ngộ ấy đâu!
Tôi đỏ mặt gắng gượng chữa cháy.
- Được rồi, mau cho chị biết, hôm nay cưng bám theo con điếm kia rồi phát hiện ra cái gì?
Tôi nghe chị Du cứ gọi Chu Mạn Như là con này con nọ thì hơi không thoải mái, bởi vì dù sao Chu Mạn Như cũng là nữ thần của tôi suốt ba năm mà. Nữ thần của mình bị người ta giẫm đạp lên, thế mà tôi lại chẳng có quyền gì để phản bác cả.
- Mau nói đi chứ!
Chị Du kéo tay tôi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115876/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.