Dịch: Lãng Nhân Môn
- Mười vạn mà cũng đòi… từ từ, anh bảo bao nhiêu cơ? Mười vạn đồng á?
Tôi giật mình thốt lên.
Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi cần hai mươi vạn, nếu tôi có thể kiếm được mười vạn này, cộng thêm phần tích góp được trước đó nữa thì đã đủ để làm phẫu thuật cho mẹ tôi rồi!
- Sợ ngu rồi chứ gì?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đắc ý của Lâm Hạo Đông:
- Đừng bảo anh em không săn sóc cậu nhé, đơn hàng lớn thế này ông đây cũng chưa nhận bao giờ đâu!
- Hơn nữa khách này chỉ cần hầu một đêm thôi!
Lâm Hạo Đông thả tiếp một quả bom hạng nặng.
- Một đêm mười vạn đồng?
Tôi lại hô lên thành tiếng. Thảo nào nhiều người cam tâm từ bỏ danh dự để trằn trọc dưới thân kẻ có tiền như thế. Đám sinh viên ra trường đi làm cả năm cũng chưa chắc đã bằng tiền boa một đêm của người ta đâu!
Tôi biết chẳng dễ gì mà nuốt được mười vạn ấy đâu, nhưng vì mẹ mình, tôi không còn cách nào khác cả.
- Tôi nhận!
Sau khi cúp máy, tôi lại quay về cuộc sống mà một cậu sinh viên nên có, ban ngày thì ngoan ngoãn lên lớp học, lúc rảnh thì rèn luyện cơ thể. Cho dù bây giờ còn chưa có cảm giác gì, nhưng tôi biết trai bao là cái nghề bán mạng. t*ng trùng đã bị đàn bà vét sạch rồi mà sức khỏe còn không tốt, thì chỉ hai ba năm thôi là của quý bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/call-boy/2115870/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.