Trần Duyên nhìn anh lâu vài giây, xuyên qua mờ ám của đêm đen, chỉ nghe đến được tiếng thở hẳn ra, Thời Niên Yến chớp mắt, chưa quá thích ứng với sắc màu hiện tại, anh càng lười căng mắt ra dò hỏi ý tứ của Trần Duyên.
Bàn tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu, dịu ngoan tiểu hài tử tất có thưởng, Trần Duyên vỗ về Thời Niên Yến, sau đó hôn đến trán anh.
Thời Niên Yến "
....."
"Cứ như vậy đi, ở trước mặt chú, không cần thiết ương ngạnh "
' Anh muốn về'
Em cũng chẳng ngoại lệ
Một người một thống trầm mặc như muốn hóa thành hai đóa nấm nhỏ u buồn, đặc biệt là anh, biến mất tại chỗ luôn cũng được, Thời Niên Yến nhấp môi, xụ mặt ngay lập tức, anh rầu rĩ đáp với Trần Duyên, loại cảm giác nhìn thấu rồi phải bị kìm nén này khiến anh không dám làm gì quá mức.
Rốt cuộc từ lúc nào ah!
Đau đầu chết mất.
Anh ở trong lòng trợn mắt nghĩ.
"Sự việc Cẩn Ngọc Trì chết, Niên Yến, cậu muốn diễn giả thành thật? "
Thời Niên Yến vội lắc đầu phủ nhận "Không thật"
"Vậy à?" Trần Duyên rõ ràng không tin tưởng lời nói này của anh, hắn vặn nắm dược cao đặc chế ở trong tay, nho nhỏ bình trụ cổ tròn. Phẩm chất bên trong cực kỳ giống gel, trong suốt và có chút đục nhẹ, Thời Niên Yến hít khẽ, bên mũi vờn nhẹ nhiều loại khác nhau mùi thơm, cùng đặc trưng Trần Duyên hay dùng.
Cứ như con mồi bị độc chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3651530/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.