Trần Cửu sợ hãi một thoáng sau, chợt sực nhớ ra rằng, rõ ràng kẻ nên e sợ bản thân nên là Thời Niên Yến, chứ chẳng phải mình và ngược lại!
Thế chủ động, thượng phong nên là cậu!
Trần Cửu đôi mắt trừng Thời Niên Yến, thiếu niên này còn quá trẻ người non dạ, mọi cảm xúc lẫn suy nghĩ đều chưa thành thục hoàn toàn, không phải một kẻ quá khó để đối phó, anh nhẹ nhõm giây lát, nhưng lại quên mất rằng đuôi nhỏ, điểm yếu của bản thân sớm đã bị xem thấu, được Trần Cửu nắm ở trong lòng bàn tay đã lâu.
Hơn nữa, không riêng gì Trần Cửu.
Anh cười nhẹ, bản thân sau đó không vui được bao lâu.
Chợt.
Cái âm thanh cào cấu không biết từ nơi nào, có cả tiếng chạy loạn trên sàn nhà, chi chi chiết chiết, thật nhỏ, nhưng Thời Niên Yến tai rất nhạy, anh nghe thấy âm thanh càng gần hơn, rất quen thuộc. Cơ thể trong chốc lát của Thời Niên Yến đã cứng còng lại, anh muốn tránh thoát đi nơi này, một cái gì đó nặng nề đặt trên vai anh.
"Chúc anh buổi tối vui vẻ nhé, Thời Niên Yến" Âm thanh vang lên bên tai anh, cậu thiếu niên kia giọng nói khe khẽ, hơi thở âm ẩm nóng thổi nhẹ ở vành tai, Thời Niên Yến lập tức cười không nổi nữa, anh muốn vung tay thúc vào người người phía sau.
Xi ~!
Thời Niên Yến cánh tay đang định hoạt động liền cứng đờ trông thấy rất rõ.
"Làm sao vậy nha?" Trần Cửu hì hì cười, cho Trần Hi ánh nhìn tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3651520/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.