Tùy ý mà làm, trong trường hợp này là dựa vào nhân thiết và bối cảnh đã cho, diễn viên phải dùng não để suy xét về kịch bản diễn xuất. Không có con đường chuẩn xác từng bước, hệ thống cùng kí chủ phải tự lần mò, bao hạ cục diện và dẫn lối nó, cao siêu là vậy. Nếu theo cách khác, việc này giống như đang tìm kiếm công thức tổng hợp để tìm đến kết quả cuối cùng được cho ra từ trước.
So sánh khi có phép thử và điều kiện thích hợp, nói khó không có nhiều lắm, nhưng dễ thì không hề!
Thư Lễ thở dài, nó đi lên phòng, mở cửa và đi về phía kí chủ, căn phòng rất tối, hệ thống trong bản thể con người cũng bị hạn chế tầm nhìn.
Nó đành nheo khẽ mắt để thích ứng với thứ tối đen như mực trước mặt. Vô hạn kìm chặt, thính giác cũng để cao rất nhiều, Thư Lễ nghe được nho nhỏ âm thanh, bước chân vô thức thả chậm khi đến gần Thời Niên Yến, dáng nằm quy quy củ củ, chăn kéo đến trước ngực, hai tay đặt trên bụng, tưởng chừng đã rơi vào ngủ, hơi thở đều đặn, ngực phập phồng.
Thư Lễ thấy anh đã ngủ, nó khẽ gãi má tự hỏi vài giây, cũng không muốn đánh thức khí chủ, quyết tâm với ý định của mình, hệ thống đang muốn rời đi, người trên giường chậm rãi mở mắt lên nhìn nó " Đi rồi? "
Không nói cũng dễ đoán ra được Thời Niên Yến ý chỉ trong câu kia là ai, Thư Lễ nhún vai " Ừm, đã đi rồi, mà anh ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3651511/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.