Đá chân chống, dựng xe.
Cảng Bảo Nghi đặt xuống chiếc mũ ở đuôi yên xe, cầm lấy một đóa hoa hồng trắng mà bản thân đã mang theo, trông nó mới tơi tả xấu xí làm sao, đến gần chỗ của Thời Niên Yến. Cảnh Bảo Nghi nhìn thoáng qua anh.
Thời Niên Yến theo lẽ thường mỉm cười xã giao, khẽ gật đầu “ Chào, đã lâu không gặp ”
Đáp lại anh là tiếng cười lạnh được nghiến từ tận kẽ răng của Cảnh Bảo Nghi, Thời Niên Yến làm như không nghe thấy, nhìn gương mặt tiểu sói con đúng mực ủ rũ.
Anh còn khẽ vỗ nhẹ ở vai hắn an ủi.
“ Bớt đau buồn ”
“ Đừng chạm vào tao! ” Cảnh Bảo Nghi lập tức quát lên, giận không nơi nào phát tiết toàn bộ, gầm nhẹ rồi ghét bỏ hất tay của anh, hành động va chạm này không lớn, nhưng đều vào trong mắt của tất cả những quan khách tại đây.
Thời Niên Yến nụ cười vẫn chưa phai nhạt, anh chuẩn mực thu hồi tay, đặt trên di ảnh Cẩn Ngọc Trì mà vuốt nhẹ, hành động theo thói quen khi đang suy nghĩ gì đó. Cẩn Ngọc Trì mím môi, cậu biết Thời Niên Yến cùng Cảnh Bảo Nghi ở chung với nhau không tốt từ trước đến nay.
Một đánh hai đấm ba chửi lộn, không ai nhường ai.
Đến nổi cả tang lễ của cậu cũng không chừa cho anh mặt mũi như vậy....
Cẩn Ngọc Trì hơi chút dâng lên cảm xúc ghét bỏ, lại không thể làm gì, ấu trĩ mà nghĩ, Cẩn Ngọc Trì há mồm cạp ở trên đầu của Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-trong-dat/3650827/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.