Ngày hôm sau.
Tổ chức từ thiện có mặt tại doanh trại đúng như kế hoạch.
Phó Chính nhìn người đại diện từ trong xe đi ra, tiến tới bắt tay để chào hỏi.
Mộ Tư Đồng đứng trong đội hình, nheo mắt nhìn người đại diện kia.
Người đàn ông trước mặt Phó Chính khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, mặt mũi tươi cười.
Vừa cười anh ta vừa nói: "Đội trưởng Phó, nghe danh đã lâu. Tổ chức từ thiện Hoằng Ích của chúng tôi đã từng hợp tác với cơ sở cứu hộ Cò Trắng hai ba lần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau."
Lâm Nghị biết Phó Chính không thích kiểu xã giao này cho lắm.
Anh ấy sẽ không bao giờ cau mày nếu được giao nhiệm vụ cứu người dù cho có thể gặp phải bao nhiêu khó khăn hay thậm chí có nguy hiểm tới cả tính mạng.
Nhưng nếu phải nói chuyện với những người này, anh thà chịu phạt chạy ba mươi vòng.
Nhưng thủ trưởng Lý đang trong kỳ nghỉ nên mọi công việc đều đổ dồn lên vai anh.
Lâm Nghị nhìn vị Hàn quản lý trước mặt, nhanh chóng đỡ lời: "Quản lý Hàn, chúng ta cùng tới phòng họp đi."
Hàn quản lý gật đầu liên tục. Vừa đi được hai bước, thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào trợ lý bên cạnh.
Anh ta nhanh chóng ra lệnh: "Đem những thùng hàng trên xe xuống để đội phó Lâm đem cấp phát cho toàn doanh trại."
Ngày hôm qua, trợ lý của Mộ tổng đã gọi điện thoại cho anh ta, phân phó cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-nam-bi-thu-truong-lanh-lung-sung/3490016/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.