Mộ Tư Đồng cân nhắc một lúc lâu, không biết có nên đi hay không.
Nếu Phó Chính phát hiện ra cô trộm chăn bông, giả bệnh, thì chẳng phải hình phạt sẽ càng nặng hơn sao?
Chăn cũng đã lấy rồi, còn muốn sao nữa.
Dù sao cô cũng sẽ không trả lại.
Mọi người đều tập trung tại sân tập và Mộ Tư Đồng lại tới đó với một tâm trạng lo lắng, chật vật.
Cô quay đầu nhìn vị trí bên cạnh mình.
Bình thường, mấy vị minh tinh sẽ đứng cạnh cô nhưng hôm nay không hiểu sao chỉ có hai người tới.
Phó Chính đang khoanh tay đừng ở trước đội hình, sắc mặt nghiêm nghị xa cách. Nắng sớm chiếu lên gương mặt của anh lại càng làm tăng thểm vẻ uy nghiêm chính trực.
Anh cau mày, nhìn về phía cuối hàng sau đó trầm giọng hỏi Lâm Nghị bên cạnh: "Có chuyện gì vậy? Bọn họ đâu rồi?"
Lâm Nghị nhìn đội trưởng đang tức giận, khéo léo giải thích việc huẩn luyện bất thường của ngày hôm qua: "Chương trình huấn luyện ngày hôm qua quá nặng, mấy cô gái không thể chịu nổi."
Phó Chính: "Ai vắng mặt?"
Lâm Nghị: "Tống Tri Diên và Sở Hòa"
Mộ Tư Đồng đứng ở phía sau nhưng chỉ hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sắc mặt u ám của Phó Chính.
Phó Chính cho cô cảm giác anh là người vô thực, cao cao tại thượng, ngoài tầm với.
Cô vốn muốn lên tới mặt trăng, vươn tới các vì sao, nên sớm muộn gì cô cũng sẽ bắt được anh, khiến anh phải cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-nam-bi-thu-truong-lanh-lung-sung/3488850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.