Ngày hôm sau..
Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi, nhìn tập văn kiện trên tay, sau đó ném thật mạnh xuống bàn làm việc.
Lâm Nghị nhìn thấy Phó Chính đang phát hỏa, vội vàng bưng chén trà đưa tới trước mặt anh ta.
Phó Chính liếc mắt một cái nhưng không cầm, nhấc điện thoại trên bàn gọi cho lãnh đạo.
Điện thoại reo chưa đầy ba mươi giây thì có một giọng nói trung niên hơi trầm vang lên.
“Có chuyện gì vậy, tiểu Phó?”
Lâm Nghị cầm lấy văn kiện, nhanh chóng giúp Phó Chính bình tĩnh lại, sợ anh ta nóng nảy sẽ khiến thủ trưởng lo lắng.
Phó Chính hít một hơi, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
“Tôi mới không ở đây hai tuần, tại sao có nhiều người tới như vậy?”
Người ở bên kia đang cầm chén trà, vừa nhấp một ngụm liền nghe Phó Chính nói vậy, suýt chút bị sặc trà.
Sắc mặt lập tức sa xuống, không chút khách khí mắng: “Phó Chính, đây là thái độ của cậu khi làm việc sao! Nói chuyện như vậy sao!”
Lâm Nghị cảm giác như mình đang áp tai vào điện thoại. Thấy thủ trưởng tức giận, anh gãi đầu rồi lại gãi tai lo lắng.
Phó Chính hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: “Là công việc, nhưng tôi..”
“Tôi gì mà tôi. Đây là công việc. Tổ văn nghệ sẽ chỉ ở lại hai tuần thôi.” Người đàn ông nói xong không cho Phó Chính có cơ hội phản bác mà định cúp điện thoại.
Phó Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn thấy một bóng người lẻn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-trang-nam-bi-thu-truong-lanh-lung-sung/3473920/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.