Editor: Tây An
Bác sĩ nói: “Đây là di chứng ngoài ý muốn của lần đó, quá đột ngột, bệnh vốn đã chuyển biến tốt đẹp lại chuyển tiếp đột ngột.”
“Sở dĩ quên anh, tôi đoán chắc là có thua thiệt gì với anh, dù là cô ấy bị làm nhục trước mặt mọi người, hay là anh vì đánh nhau vào cục cảnh sát. Cô ấy... Cảm thấy có lỗi với anh.”
Hạ Thời Tông hỏi: “Vậy giờ tôi nên giúp em ấy thế nào? Em ấy thỉnh thoảng ban đêm sẽ tới tìm tôi... Sau đó hôm sau lại quên, thậm chí không biết đã làm chuyện đó.”
Bác sĩ: “Cô ấy không nhất định là thật sự đã quên, chỉ là tiềm thức cô ấy đang bảo vệ cô ấy, buộc cô ấy quên. Tới tìm anh là bởi vì bản năng, lúc cô ấy làm chuyện đó, theo bản năng liền tới tìm anh.”
“Phàm là chuyện tình cảm phát sinh của hai người, cô ấy lại bị ép quên.”
Bởi vì lúc cô ấy đang bảo vệ chính cô ấy, cũng đang bảo vệ anh.
“Tốt nhất là anh thuận theo trí nhớ của cô ấy, nhưng đồng thời cũng đừng từ bỏ chuyện kích thích cô ấy khôi phục ký ức.”
Có đôi khi Hạ Thời Tông nghĩ, cứ sống như vậy thôi, hình như cũng không phải không được.
Chí ít là cô rất vui vẻ, mỗi ngày cho rằng mình là một bác sĩ, chữa khỏi cho những người bệnh khác, tốt biết bao.
Nhưng có đôi khi lại sẽ nghĩ, cô muốn sống như một người bình thường biết bao.
Nếu như không phải thật sự là chính cô, thật sự cô có vui không?
Hạ Thời Tông rút một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thuoc/459900/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.