Editor: Tây An
Cô thích bệnh nhân này.
Lần đầu tiên Lăng Yên cầm tờ giấy đăng ký đó, trông thấy cái tên này, đã thích rồi.
“Hạ Thời Tông.” Cô chậm rãi đọc.
Lưng người đàn ông tựa trên ghế sô pha, vai rộng mông hẹp, hai chân dài mà thẳng, tóc ngắn trông mạnh mẽ, sự lười biếng và lạnh lẽo cứng rắn hỗ trợ nhau.
Dường như không phải kiểu mỹ nam đẹp như hoa mà cô thích, nhưng khí chất đặc biệt lợi hại, dưới cái túi da đẹp mắt quá phận, tất cả trước kia đều là mây bay.
“Bệnh gì?” Lăng Yên đeo khẩu trang.
Hạ Thời Tông nói: “Ảo giác.”
“Là ảo giác trong đầu à?”
“Không phải.” Anh lắc đầu, “Ảo giác nhìn thấy.”
Lăng Yên mở mấy tờ giấy ra trước mặt, đứng lên, ngồi cái trên ghế trước ghế sô pha của anh.
“Có tiện miêu tả không?”
Hạ Thời Tông gật gật đầu.
Lúc tư vấn, Lăng Yên thích kiến tạo không khí vô cùng nhẹ nhõm. Ví như vài câu hướng dẫn mở màn, ngửi mùi hương để thả lỏng, nằm thoải mái trên ghế, uống trà cho thả lỏng.
“Thích nằm hay là ngồi?” Cô hỏi, “Tư thế gì cũng được, từ từ nhắm hai mắt hay mở to mắt cũng đều được, anh thích kiểu gì, thì cứ làm thế.”
Anh trực tiếp nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt.
Lúc từ từ nhắm hai mắt cũng trông rất đẹp, Lăng Yên xích lại gần chút, phát hiện lông mi của anh đặc biệt dài, lông mi hoàn mỹ.
“Trông thấy cái gì rồi?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Bỗng trong chốc lát, Hạ Thời Tông nhả ra hai chữ: “Đang làm.”
Dù là khám bệnh cho rất nhiều người bệnh rồi, Lăng Yên cũng hơi sửng sốt. Một câu “Gì cơ” suýt thì thốt ra, nhưng nếu thật sự nói ra miệng, vậy thì quá là không có trình độ nghề nghiệp rồi.
Cô hơi khắc chế, bình thản nhẹ giọng: “Làm cái gì.”
“Thì là cái cô nghĩ đó.”
“...”
“11 giờ tối, cô ấy sẽ xuất hiện đúng giờ, không mặc quần áo gì cả, từ cổng tới gần tôi.” Hạ Thời Tông nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay của mình một cái, “Sau đó liền làm.”
“Từ trên giường tới mặt đất, từ mặt đất đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng tắm, từ phòng tắm đến phòng bếp. Một đêm, năm lần.”
Rất là không đúng lúc, Lăng Yên “Oa” một tiếng.
Trâu bò vậy sao?
“Là anh nhìn thấy, hay là anh cảm nhận được?”
“Cảm nhận.”
“Có thấy rõ bộ dạng cô gái không?”
Lúc này anh mở mắt ra, khẽ nói: “Có thể.”
Lăng Yên lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt anh: “Biết vẽ không? Không biết thì miêu tả?”
Anh lắc đầu, nhìn cô, không nhận trang giấy, miệng miêu tả: “Vóc dáng không cao, gầy, nhưng rất khá.”
“Tóc dài, môi đỏ lông mày nhỏ nhắn, nhìn như phát sáng.”
Còn là một mỹ nữ đó.
Lăng Yên hơi đố kị.
“Anh quen không?” Cô hỏi.
Anh nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, không có cất tiếng.
Lúc người bệnh không muốn nói chuyện, bác sĩ sẽ không hỏi nhiều, cô dừng một lúc, viết trên sổ ghi: Quen, vẽ vòng tròn, đánh cái dấu hỏi.
“Kéo dài bao lâu rồi?” Cô tiếp tục hỏi.
“Một tháng.”
Cô thật sự giật mình nhìn anh, thực sự rất muốn hoài nghi, có phải ảo giác này với anh mà nói là phi thường đẹp đẽ, nên không thừa nhận đi khám bệnh, hoặc là không nỡ đến khám bệnh.
Hoài nghi rất là hợp lý.
“Cô này là kiểu anh thích à?”
“Đúng.”
“Mạo muội hỏi một câu, anh có bạn gái không?”
“Không có.”
Đáy lòng Lăng Yên thả lỏng, vui vẻ cong khóe môi.
“Mỗi khi trời tối đều sẽ tới à?”
“Vậy chắc tôi chết vì làm tình quá.”
Ngòi bút cô dừng lại, nhìn về phía anh.
Lời này ý là: “Vậy năm lần của anh, chính là... Mỗi lần đều là thật sao?”
“Không thì sao?” Anh trầm tĩnh nhìn cô, cười cười, “Không tin à?”
“...”
Cũng không phải.
“Đêm nay có lẽ sẽ đến?” Ánh mắt của anh phản chiếu cô, không có chút xấu hổ nói, “Muốn tôi giúp cô thay thế không?”
“...”
Động tác của Lăng Yên dừng lại, dừng bút.
Ngòi bút thật ra vẽ ra một đường dài nhỏ trên trang giấy màu trắng, là bởi vì tay cô bất ổn nên gây ra.
Cô đưa mắt lên nhìn.
Nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt anh.
A.
Lăng Yên cười trào.
“Được.” Cô nhìn anh nói.
Thần sắc Hạ Thời Tông hơi cứng nhắc khẽ khàng không thể nhận ra.
“Như vậy đi.” Cô đổi tư thế, nghiêng thân trên ra trước, vô tội chớp chớp hai mắt.
Người đàn ông nằm ở đó, toàn thân tràn ngập hơi nóng và hơi thở hormone mê người.
Cô đè sang, ngực hai người khoảng hai quả đấm.
“Thay thế thì phiền phức quá.” Cô nói, xinh xắn chau lông mày, “Nếu bây giờ muộn rồi, tôi tự mình xem?”
Nói đoạn cô đợi anh trả lời.
Có phần hiếu kỳ với đáp án của anh.
Hạ Thời Tông chuyển ánh mắt, từ gương mặt của cô dịch đến màu da trắng nõn bởi vì cô lật người mà lộ ra, cười rất khẽ.
“Trên hồ sơ có địa chỉ nhà tôi.” Anh nói, “Đêm nay 11 giờ.”