Lam Sam biết KiềuPhong và Ngô Văn cũng đến cưỡi ngựa, nhưng cô không ngờ nghiễm nhiênTiểu Du Thía cũng định đi. Lam Sam thấy hơi kỳ lạ:
- Cậu không phải là không thích cưỡi ngựa à, sợ ngồi ê mông ý?
Tiểu Du Thái oán giận nói:
- Chính vì Ngô Văn muốn tớ ê mông nên mới đưa tớ đi cưỡi ngựa.
Lam Sam trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
- Lời của cậu càng lúc càng hèn nhát nhé.
- Đừng nói nữa…. - Tiểu Du Thái nói, bi phẫn nghĩ đến lão sếp tổng thổ tả củamình. Anh ta hội tụ đủ các thể loại nô dịch cũng như áp bức trong côngviệc.
Lam Sam cực kỳ thương cảm với Tiểu Du Thái. Cô đoán là Ngô Văn vẫn canh cánh trong lòng về sự việc lần trước nên vẫn chưa nguôicơn giận, vì vậy mà trêu chọc Tiểu Du Thái.
Sau khi phỉ nhổ xong, Tiểu Du Thái nói một câu cốt khí đến phi thường:
- Sớm muộn gì ông đây cũng xin từ chức.
- Cậu bỏ được không đây?
- Đương nhiên là rất tiếc nuối rồi.
Lam Sam chẳng thể làm gì khác mà im miệng lại.
-----***--- ---
Cưỡi ngựa vốn là một môn thể thao đốt tiền. Lam Sam vốn cũng rất yêu thíchbộ môn cưỡi ngựa, chẳng qua niềm say mê này là do trước đây ông nội côvốn là người chăn nuôi. Đến khi lên thành phố, cô hoàn toàn không cònkhả năng cũng như tiềm lực kinh tế để phát triển sở thích này nữa. Người ta bỏ ra mấy triệu mua một con ngựa, cô nhiều lắm cũng chỉ dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thung-com-sat-vach/1984300/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.