Tống Tử Thành đưa LamSam về công ty rồi cũng đi luôn. Trong khi Lam Sam vẫn còn đang suy nghĩ về lời anh nói, không biết có nên đi mua quần áo cho anh thật hay không nhưng cô luôn cảm thấy như thế cứ kỳ kỳ thế nào ý.
Cô mặc một bộquần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trở về trước ánh mắt thêm chút tìm tòi của các đồng nghiệp trong công ty, Boss đại nhân đối xử với Lam Sam tốt như vậy cũng thật khó mà không tò mò nha… Người khác không hỏi, Lam Sam cũng kiên quyết không thèm giải thích nhiều, quá nhiệt tình cũngchẳng hay ho.
Cứ như vậy vượt qua ánh mắt bắn phá của mọi ngườicả một buổi chiều dài đằng đẵng, đến giờ tan tầm, cô nhanh chóng chuồnvề. Thời tiết mùa hè thật thất thường, rõ ràng buổi chiều trời còn rấtđẹp, đến lúc cô bước ra khỏi công ty, cả bầu trời đã mịt mù vây kín bởimột màu đen, trời xẩm xì xì và dường như có thể ập mưa xuống bất cứ lúcnào. Lam Sam sờ sờ túi, cô thầm nghĩ không xong rồi, hôm nay cô lạikhông nhớ mang theo ô. Cô không thể làm gì khác hơn là yên lặng cầunguyện, hy vọng ông trời rủ lòng từ bi sẽ không đổ mưa trước khi cô vềkịp đến nhà.
Vừa cầu nguyện xong, ngoài trời mưa bắt đầu rơi.
Lam Sam ngao ngán chạy vào ga tàu điện ngầm.
Cả quãng đường trên tàu điện ngầm, mưa hoàn toàn không hề có ý định dừnglại, trái lại càng ngày càng mau. Từng giọt mưa rơi nặng nề như nhữnghạt ngọc, bị gió cuốn bay hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thung-com-sat-vach/1984240/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.