🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Đến lúc này, hắn chỉ có thể có chút thất ý rời đi. 

 Tuy trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể để mặc Phương Nguyên tiếp tục đi trên kiếm đạo. 

 Mà Phương Nguyên nhìn thân ảnh Lý Bạch Hồ rời khỏi, trong lòng cũng khẽ thở dài. 

 Hắn nhìn ra được, Lý Bạch Hồ này kỳ thật không lừa mình. 

 Nhưng vậy thì sao chứ? 

 Kiếm đạo của mình tu luyện rất tốt, đi theo cũng là con đường đường đường chính chính, ngươi lại tới nói một câu nhận định rằng ta nhất định sẽ đi vào con đường tà đạo, cho nên khuyên ta bỏ đi vô số tâm huyết của mình, trên đời này nào có đạo lý như vậy? 

 Tuy lời nói của Lý Bạch Hồ dường như cũng rất có đạo lý, nhưng Phương Nguyên không tin đạo lý này! 

 Hắn tin vào công phu mình bỏ ra, học thức mình nắm giữ! 

 Đại đạo vô biên, hắn không tin một con đường đang tốt lại cuối cùng nhất định sẽ đi vào tử lộ... 

 ... 

 - Con chồn bạc của Tẩy Kiếm Trì đó nói gì với ngươi mà khiến ngươi lại có bộ dạng tâm thần không yên như vậy? 

 Lúc suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên đang bay xa, một thanh âm thản nhiên vang lên, đồng thời chóp mũi ngửi được một thơm thoang thoảng, không quá đậm, thậm chí là như có như không, nhưng lại khiến người ta nhớ sâu, Phương Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu dựa vào lan can, nghĩ chắc là do vừa uống vài chén rượu, nàng ta không có còn vẻ lãnh ngạo ngày xưa, cả người cũng ôn hòa hơn rất nhiều. 

 - Thảo luận một chút vấn đề trên kiếm đạo thôi! 

 Phương Nguyên buông chén rượu, quay người lại, gật đầu với Lý Hồng Kiêu. 

 - Tẩy Kiếm Trì chỉ là danh khí lớn mà thôi, có gì hơn người đâu, ngày nào đó ngươi đến Hoàng Châu của chúng ta, ta có thể dẫn ngươi vào Kiếm Các của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên chúng ta, bên trong cất chứa Kiếm Kinh thiên hạ, tổng cộng hơn mười vạn hai ngàn cuốn, còn có vô số thần binh kiếm đạo, đều là Đại Khí Sư các đời bỏ tâm huyết đúc ra, mỗi cái mỗi vẻ, kiếm khí ngút trời, chẳng kém hơn Tẩy Kiếm Trì bọn họ! 

 Lý Hồng Kiêu rất khinh thường, xem ra chưa hoàn toàn giải hòa với Lý Bạch Hồ. 

 - Thật à? 

 Phương Nguyên nghe vậy, thực sự là mắt sáng rực, động tâm rồi. 

 - Cái này ta lại đi lừa ngươi à? 

 Lý Hồng Kiêu nhìn Phương Nguyên một cái, nói: 

 - Chỉ là Kiếm Kinh mà thôi, ngươi đừng nghĩ ta quá hẹp hòi! 

 Phương Nguyên có chút không biết trả lời thế nào. 

 Thầm nghĩ: Đây đại khái chăc là vì nguyên nhân bản thân ta hẹp hòi... 

 Hắn chỉ cười cười, không biết nên nói gì với tiểu công chúa này, nhưng không dám mở miệng nói chuyện lung tung. 

 Mà Lý Hồng Kiêu dường như đang chờ hắn nói thêm gì đó, cũng không vội vã mở miệng. 

 Điều này cũng khiến không khí trong sân có chút xấu hổ. 

 Cuối cùng vẫn là Lý Hồng Kiêu không nhịn được, trầm ngâm một phen, nói: 

 - Lần này ta ra ngoài, kỳ thật là để tới Côn Luân Sơn, có điều ta không muốn để người ta nói ta là dựa vào thân phận công chúa hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, bởi vậy ta liền muốn tới đại khảo lục đạo, ít nhất cũng đoạt khôi thủ rồi danh chính ngôn thuận mà đi, điều tra chuyện của Ôn bộ, chỉ là thuận tay mà thôi, những người đó không có liên quan gì với ta, bọn họ là người dưới trướng Cát Lão Tiên Nhân, mà Cát Lão Tiên Nhân chỉ nghe ý chỉ của phụ hoàng ta, ta cảm thấy chơi vui nên nhận lấy việc này! 

 - Ừ! 

 Phương Nguyên nghe thấy những lời này, chỉ gật đầu, cũng không nói gì. 

 Lý Hồng Kiêu lại không nhịn được nói: 

 - Ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ áp chế giúp ngươi, không để cho người khác biết, có điều, kỳ thật cho dù biết cũng không sao, dù sao mạng của ta là ngươi cứu, Cát Lão Tiên Nhân cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó ngươi! 

 Phương Nguyên nói: 

 - Ta vốn không hề lo lắng! 

 Sắc mặt Lý Hồng Kiêu có chút ửng đỏ, dường như có chút không vui, nhất thời cũng không mở miệng nữa. 

 Nàng ta không mở miệng, Phương Nguyên cũng không mở miệng, lần thứ hai lại lâm vào trong bầu không khí xấu hổ. 

 - Cách ngày tới Côn Luân Sơn còn ba tháng thời gian... 

 Lý Hồng Kiêu đành phải lại lên tiếng trước, phá vỡ trầm mặc: 

 - Ngươi định đi đâu? 

 Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói: 

 - Ta ra ngoài du lịch đã rất lâu rồi, tính về một chuyến! 

 Lý Hồng Kiêu nghe vậy, mắt sáng lên, cười nói: 

 - Vậy ta về chơi với ngươi nhé? 

 Thấy Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, mới cười ngượng ngùng, nói: 

 - Ta từ nhỏ đã ở biệt viện Hoàng Châu, rất ít ra ngoài, lần này khó khăn lắm mới ra được, cũng trực tiếp đến Trung Châu, nghe nói phong cảnh Vân Châu rất đặc biệt, chưa có cơ hội tới thăm thú! 

 Phương Nguyên có chút kinh ngạc, nói: 

 - Vân Châu vừa nghèo vừa quê, kỳ thật không có gì hay mà xem cả! 

 Lý Hồng Kiêu: 

 - ... 

 Không khí, rất đáng sợ lại tiến vào trong trầm mặc xấu hổ lần thứ ba! 

 Mấu chốt là Lý Hồng Kiêu lần này rất không vui, không muốn chủ động phá vỡ sự xấu hổ này. 

 Thế là nàng ta giống như là đang giận dỗi, cứ đứng ở đó, một câu cũng không nói, thầm nghĩ xem ngươi chống đỡ được tới khi nào. 

 Phương Nguyên thế là liền tiếp tục thầm nghĩ chuyện kiếm đạo, cảm giác tất cả đều rất tự nhiên. 

 Ngay khi Lý Hồng Kiêu tức tới hận không thể động thủ, Quan Ngạo dùng kẹp sắt xiên một cái đùi lợn rừng tới, cười cười nói với Phương Nguyên: 

 - Phương tiểu ca mau tới đây, con lợn rừng này béo lắm, bọn họ cướp hết rồi, ta chỉ giành được cái chân cho ngươi... 

 Quan Ngạo vốn đã đưa cái đùi lợn vào tay hắn lại giật lại, rầu rĩ nói: 

 - Vẫn thế... 

 Lý Hồng Kiêu ở phía sau oán hận nhìn bóng lưng của hai người họ, bầu rượu trong tay cũng bị bóp méo. 

 ... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.