🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Tôn quản sự nghe vậy liền cười ha ha, nói cười ha ha, nói: 

 - Cái này thì ngươi không hiểu đâu, cái tên Tiểu Thất Quân này chính là một loại tán thành, có lẽ ngươi vẫn chưa nghe nói tới, bên Trung Châu, vốn có rất nhiều thiên kiêu xuất thân đại đạo thống, đại thế gia, người ta không phải là đám chân đất chúng ta có thể so sánh, trận đạo chiến này, người ta đều khinh thường không thèm tham gia, cái bọn họ đại biểu là đồng lứa thiên kiêu chân chính của Trung Châu, ngạo thị trong cùng cấp, mà trong những thiên kiêu này, cũng có một cách xưng hô, hình như gọi là Tứ Thánh Bát Kiệt gì đó? 

 - Tứ Thánh Bát Kiệt? 

 Phương Nguyên nghe vậy, thầm nghĩ, cái tên này còn không dễ nghe bằng chúng ta. 

 Tôn quản sự cười nói: 

 - Tứ Thánh Bát Kiệt này hiện giờ chính là những tiểu bối được người ta xem trọng nhất trong giới tu hành của Trung Châu mấy trăm năm gần đây, có người sớm đã kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng có người hiện giờ vẫn ở cảnh giới Kim Đan, nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ đều là hạng người thiên tư kinh người, là mười hai người đại biểu cho có tiềm lực nhất trong giới tu hành Trung Châu, kể ra, ta còn nghe người ta từng nói, Tiên Minh hiện giờ có một bản Thiên Kiêu Phổ, bên trên có Thiên Hạ Quyển, mà Thiên Hạ Quyển này lại chia làm ba quyển thượng, trung, hạ, mười hai người này đều ở quyển thượng! 

 - Hiện giờ mọi người gọi các ngươi là Tiểu Thất Quân, hợp lại thì chính là Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân, đây là một loại tán thành, đại biểu cho bọn họ đã coi bảy người các ngươi là hạng thiên kiêu giống như Tứ Thánh Bát Kiệt, đây là danh dương thiên hạ nhất định! 

 Nhìn bộ dạng hưng phấn của Tôn quản sự, Phương Nguyên thật sự không biết hắn là từ đâu nghe được những chuyện phiếm này, cũng chỉ đành có chút bất đắc dĩ cười nói: 

 - Đây chỉ là chuyện phiếm trà dư tửu hậu của mọi người, e là không thể chuẩn được, không thể có người gọi chúng ta như vậy thì chúng ta thực sự có tư cách sóng vai với những thiên kiêu đã nổi danh của các đại thế gia, đại đạo thống đó chứ? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? 

 - Phương sư đệ, ngươi đây là tức tối à! 

 Tôn quản sự nghe vậy cười khẽ: 

 - Cái thứ thanh danh này không phải là cứ truyền đến truyền đi thì cuối cùng sẽ truyền ra được à, có lẽ hiện tại, danh đầu này chỉ là một bộ phận nhỏ người âm thầm lưu truyền, nhưng cứ truyền lâu, mọi người đều sẽ công nhận! 

 Ngay cả Phương Nguyên, sau khi cân nhắc kỹ càng, cũng cảm thấy lời Tôn quản sự nói không phải không có đạo lý. 

 Cái thứ thanh danh này, đều có đạo lý của nó, cũng không thể khinh thường, tương lai nói không chừng có thể mang đến lợi ích hoặc là vấn đề gì đó. 

 Đương nhiên, hiện giờ vẫn không thể quá coi là thật. 

 Các tán tu sợ chỉ là nói chuyện vui vẻ, liền đặt cho bọn họ danh hào như vậy, lại không biết suy sét tới cùng, giống như tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu và Bạch Bào Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, bằng vào thân phận và thực lực của hai người này, đặt họ vào trong Tiểu Thất Quân, tề danh với thiên kiêu khác, e là trong lòng hai người này sẽ không được vui cho lắm, trên trình độ nào đó, như thế là đang hạ thấp thân phận của bọn họ. 

 Mà ở trong mắt một số người khác, Vi Long Tuyệt thậm chí còn không phải là Tử Đan, kết quả hắn cũng được liệt vào Tiểu Thất Quân, nhưng loại tu sĩ Tử Đan thực lực kinh người như Mạnh Quỷ Vương, Trương Đà Tử thì lại không có ai đề cập tới, chỉ sợ cũng sẽ dẫn phát một số tranh chấp và phiền phức không cần thiết. 

 Đương nhiên, bản thân Phương Nguyên thì trong nội tâm cũng không bài xích danh đầu này. 

 Sáu người đó từng kề vai chiến đấu với hắn, liên thủ trừ ma, trong lòng hắn cũng rất kính trọng bọn họ. 

 - Đúng rồi... 

 Vừa nghĩ tới kề vai chiến đấu, liên thủ trừ ma, Phương Nguyên lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: 

 - Huynh đệ Lôi thị đó thì sao, hai người bọn họ cũng giúp không ít, trên trình độ nào đó mà nói, công lao bọn họ lập hạ chắc là lớn hơn mới đúng... 

 Nhớ tới lúc ấy ở trong bí cảnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó miệng phun Huyết Ma Cốt, bức tới mọi người, bất kể lúc ấy nhắm về phía ai, người đó cũng đều có phiêu lưu vẫn lạc, cho dù Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng không ngoại lệ, nhưng cũng chính vào lúc đó, huynh đệ Lôi thị song kiếm hợp bích, tế ra thần kiếm giết tới, lúc này mới bức cho Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó phải thi triển Huyết Ma Cốt trước, cuối cùng hóa giải được nguy cơ. 

 Nói như vậy, bên trong Tiểu Thất Quân này, e là mỗi người đều nợ huynh đệ Lôi thị đó một phần nhân tình. 

 Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi xuất thần, một lúc sau mới thở dài một tiếng. 

 Trận đạo chiến này, biến số quá nhiều, hắn cũng không biết mình cuối cùng đạt được thứ hạng gì. 

 Có điều nghĩ chắc cũng sẽ không quá kém! 

 Lại nghĩ tới, ba đạo trận, đan, phù khác mình đều đoạt khôi thủ, Quan Ngạo sau có lại đoạt một khôi thủ cho mình, nếu phần thưởng của mỗi một khôi thủ là tiến vào Tàng Kinh Quật của Lang Gia Các đọc sách ba tháng, vậy đã là cả một năm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.